Mèo Trượt Chân

Chương 14: Chương 14




Cho dù Liên Trạm lại muốn phủ nhận, lúc này cũng không thể không thừa nhận —- với hắn mà nói, Đàm Tiểu Hữu lúc mất trí nhớ thật sự là đáng yêu chết mất.

Đàm Tiểu Hữu thấp hơn một cái đầu, khuôn mặt nho nhỏ, làm chuyện xấu hổ chưa bao giờ đỏ mặt, khi hôn hắn luôn liên tục hôn rồi liếm, đầu lưỡi mềm mềm nóng nóng quấy rối trên môi hắn. Sau khi hôn xong cậu lại ôm, tò mò hỏi: “Tại sao em cảm thấy hình như rất lâu rồi chưa gặp thầy?”

Vừa rồi hắn trao đổi mấy phút với Đàm Tiểu Hữu trong trạng thái bình thường, trong trí nhớ của nhóc con này sẽ xuất hiện khoảng trống mấy phút.

Cố giữ yêu lực không phân tán ra quả thực là chuyện rất khó khăn, Liên Trạm hơi thả lỏng, thở dài, sờ sờ tóc cậu, thuận miệng nói vớ vẩn: “Lúc nãy chơi với cậu một trò chơi.”

“Trò gì thế?”

“Trò chơi xem cậu có thể kìm nén không nhìn thấy tôi trong bao lâu, ” Liên Trạm nói tiếp, “Thật ra cũng chỉ năm phút mà thôi, sau đó cậu thua, cho nên lại nhìn thấy tôi.”

Đàm Tiểu Hữu cái hiểu cái không gật đầu, nói: “Vậy chắc chắn em sẽ thua, năm phút lâu lắm á.”

Cậu lập tức cảm thấy muốn bù vào năm phút trống không kia, mở to hai mắt với Liên Trạm, nhìn ngay mặt rất lâu, lại bò lên giường nhìn lưng Liên Trạm. Nhìn toàn thân một lần, cậu vẫn cảm thấy chưa đủ, duỗi tay muốn kéo quần áo Liên Trạm, định nhìn cơ thể hắn.

Liên Trạm vội vàng lấy tay cậu xuống, trừng phạt vả một cái lên mu bàn tay cậu: “Không được đụng lung tung vào quần áo tôi.”

Mèo con vừa hồn nhiên vừa ấm ức leo vào lòng hắn, lại ngồi trên đùi hắn: “Rõ ràng lầu đầu tiên nhìn thấy thầy có mặc quần áo đâu, tại sao bây giờ lại phải mặc quần áo chứ.”

“… Bởi vì quần áo đẹp.” Liên Trạm thuận miệng trả lời.

Mèo con lại nói: “Không mặc quần áo đẹp hơn.”

“Nếu không mặc quần áo là không có dây thần kinh xấu hổ, không được tùy tiện để người khác nhìn thấy cơ thể mình.” Liên Trạm nhéo mũi cậu, “Điều này cậu cũng phải ghi nhớ.”

“Dây thần kinh xấu hổi là cái gì?” Mèo con nghiêng đầu, “Có thể ăn không?”

Liên Trạm nào có nghĩ đến dưới hoàn cảnh này sẽ sinh ra đối thoại thế này, không biết nên khóc hay cười, lại không biết nói với cậu thế nào, cuối cùng chỉ nói với cậu: “Dù sao cậu nghe lời tôi là được rồi.”

Cái giá phải trả để mèo con nghe lời là lại bị ôm lấy liếm mấy cái.

Trước đó tưởng rằng chỉ là vấn đề yêu duyên đơn giản, Đàm Tiểu Hữu mới có thể thân thiết với hắn như thế, nhưng bây giờ hắn lại biết được vì hắn mà Đàm Tiểu Hữu mới thành tinh —- tình huống này đặt ở yêu giới, hắn và Đàm Tiểu Hữu cơ bản cũng có thể nói là quan hệ cha con.

Lại nghĩ đến Đàm Tiểu Hữu xù lông dưới trạng thái bình thường, dáng vẻ giận đùng đùng.

Một bên trong lòng Liên Trạm chịu chút cảm giác mất tự nhiên, một bên được liếm cực kỳ thoải mái.

Thật lâu sau hắn mới kéo Đàm Tiểu Hữu xuống khỏi người mình, muốn di chuyển sự chú ý của Đàm Tiểu Hữu. Hắn mở trò chơi, kết quả nhóc con thao tác một trận với chuột và bàn phím, chơi không hiểu, lập tức lại đặt sự chú ý lên người hắn. Liên Trạm bất đắc dĩ chỉ có thể mở một bộ phim truyền hình, ôm cậu xem, Đàm Tiểu Hữu khoan khoái làm ổ trong lòng hắn, không chỉ muốn được hắn ôm, còn muốn nắm tay hắn, thỉnh thoảng nhỏ giọng yêu cầu “Thầy ơi sờ sờ em”.

Liên Trạm như thể thật sự ôm một con mèo trong lòng, vuốt lông gãi cằm gì đó làm đủ bộ, Đàm Tiểu Hữu ngồi quá dễ chịu, khi tập phim chiếu đến phần cuối, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Tướng ngủ của cậu ngớ ngẩn, bả vai mở ra, đầu nhỏ hướng ra sau dựa vào ngực Liên Trạm, vẻ mặt rất thả lỏng, hình như ngay lập tức cũng sắp ngủ chảy nước miếng.

Liên Trạm không cắt tập tiếp theo, cũng không nhúc nhích, xem mấy phút, đầu ngón tay chọc một cái lên mũi Đàm Tiểu Hữu.

Cứ thế lãng phí một ngày.

Đàm Tiểu Hữu ngủ thiếp đi, Liên Trạm đặt cậu nằm trên giường, đắp kín chăn. Hắn vốn định đến phòng khách để xử lý vài chuyện đứng đắn, nhưng hắn vừa đi ra, Đàm Tiểu Hữu dường như không ngửi được mùi của hắn, trong mơ còn hừ hừ muốn tỉnh dậy.

Liên Trạm bèn ngồi bên giường chơi điện thoại, ánh mắt hơi dời một chút, đã thấy tư thế ngủ của tiểu miêu yêu vừa được chỉnh ngay ngắn chẳng mấy chốc lại trở nên lộn xộn, ôm chặt chăn, bên mép còn có vệt nước.

— đúng là chảy nước miếng.

Khi hơi muộn có người gọi điện cho hắn, Liên Trạm nhận, đến góc căn phòng nghe. Người gọi điện là chủ nhiệm cùng năm, hỏi thăm tình hình hai ngày này của hắn, lại hỏi Đàm Tiểu Hữu.

Học sinh và giáo viên không hiểu ra sao cùng không lên lớp, còn trọn vẹn hai ngày, dù ban đầu Liên Trạm đi chút quan hệ mới đến trường này dạy học, phía trên có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng dù sao vẫn muốn can dự một chút.

Hắn mập mờ muốn lừa gạt cho qua, chủ nhiệm lại thấm thía nói, tuy ông ta không biết chỗ thầy Liên đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nên mau chóng để học sinh quay lại lớp học thì tốt hơn.

Liên Trạm cúp máy, xụ mặt với cái điện thoại, không thể không thừa nhận kéo dài như vậy không phải chuyện tốt.

Đàm Tiểu Hữu… bây giờ “đang ngủ”, không biết gì cả, đương nhiên sẽ không buồn, nhưng cũng không thể luôn như vậy, trước sau gì cậu cũng phải biến trở về.

Hắn không quả quyết nửa ngày, sau khi Đàm Tiểu Hữu biến trở về, có lẽ sẽ chỉ cảm thấy càng chán ghét hơn.

Trong lòng Liên Trạm không dễ chịu lắm, nhưng lại ép mình quyết định, lại gọi điện thoại nghiền ép Hồ Phỉ, nhẫn nhịn cả buổi không lên tiếng, cho đến khi Hồ Phỉ gân cổ lên với điện thoại kêu hắn mấy tiếng, cuối cùng mới mở miệng, mạnh miệng giục Hồ Phỉ nhanh nhanh hoàn thành bùa chặn.

Hồ yêu cười không ngừng với điện thoại trước mặt: “Tại sao tôi cảm thấy lời này của thầy Liên nghe không tình nguyện chứ?”

Liên Trạm: “Ông nghe lầm.”

Hồ yêu chậc chậc hai tiếng, cũng không vạch trần hắn.

Trên mặt Liên Trạm không nén được giận, lại cắt đứt trò chuyện, nhìn lại, hình như Đàm Tiểu Hữu bị giọng nói của hắn đánh thức, trong họng phát ra âm thanh càu nhàu, mơ mơ màng màng, mắt còn chưa mở ra đã gọi một tiếng thầy ơi trước.

Cậu không buồn không lo, chỉ biết ăn ngủ và dính người, căn bản không biết thầy giáo của cậu vừa hạ quyết tâm, thời gian cậu có thể làm nũng không còn nhiều nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.