Mèo Trượt Chân

Chương 18: Chương 18




Đàm Tiểu Hữu chuẩn bị vài ngày, bao gồm không giới hạn trong: trên lớp nhe răng trợn mắt với Liên Trạm, tiếp tục bỏ muối vào trà của Liên Trạm; cố ý đi tìm Liên Trạm hỏi đề lại cố ý không nghe, chỉ ở bên cạnh dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe được nói “Anh có sợ không có sốt sắng không” “Nếu yêu cầu tha cho bây giờ còn có cơ hội”, khi Liên Trạm trả lời “Không cần” lại nổi giận đùng đùng quay đầu bước đi.

Liên Trạm ở phía sau hỏi với theo: “Cậu chuẩn bị làm lúc nào?”

Đàm Tiểu Hữu nói: “Tui mới không nói cho anh!”

Tuy rằng biểu hiện bây giờ của Liên Trạm rất… rất bình tĩnh, nhưng cậu tin chắc Liên Trạm cũng giả vờ thôi. Trong lòng tên này nhất định vô cùng hốt hoảng khó chịu, mình muốn kéo dài, để hắn nơm nớp lo sợ!

Đương nhiên Đàm Tiểu Hữu cũng nghiêm túc chuẩn bị.

Cậu tìm tòi khắp nơi trên mạng, không dễ gì tìm ra được mấy bộ phim nam nam, lưu lại, đến cuối tuần tự mình núp trong căn phòng nhỏ, đóng chặt cửa sổ, trái tim thình thịch đập loạn mở ra.

Căn phòng cậu ở do yêu hiệp phân cho tiểu yêu, cũng gần giống kí túc xá, chẳng qua điều kiện tốt hơn một chút, có thể được ở một mình một phòng. Cậu không có tai nghe, chủ yếu là không có tiền mua, chỉ có thể thừa dịp khoảng thời gian cuối tuần, những người khác ra ngoài làm thêm hoặc đi chơi, bản thân mới có thể vụng trộm xem.

Đàm Tiểu Hữu lấy tư cách là một nhóc xử nam về mặt tâm lý, lần đầu xem thể loại này, còn phải chuẩn bị tâm lý cho mình cả buổi. Cậu không thể không có tiền đồ, không kiến thức thư thế, không phải chỉ là bộ phim à, con trai tuổi dậy thì ai có thể không xem? Chẳng qua giới tính của một bên thay đổi chút thôi, không có gì lớn!

Không ngờ tới mở bộ phim thứ nhất ra, xem chưa được năm phút đã tắt.

Tài nguyên của cậu đều được tìm khắp nơi trên mạng, nội dung không rõ ràng, nguồn gốc cũng lộ xộn. Bộ phim đầu tiên vừa bắt đầu đã chơi đạo cụ play, thế mà lại nhét bóng tennis vào chỗ kia!!

Đàm Tiểu Hữu xem đến nỗi cằm cũng sắp rớt xuống, trợn mắt há mồm, nhìn nơi xấu hổ kia bị banh lớn như thế, nghe người trong phim đau đớn rên rỉ. Lúc nhét vào quả bóng tennis thứ hai, Đàm Tiểu Hữu nhanh chóng tắt đi, vuốt lồng ngực mình lấy lại sức.

Nếu nhét thứ này vào, thì coi như ông thầy đáng ghét kia cũng chết nhỉ! Cũng, cũng không chỉ là phạm vi trả thù…

Đàm Tiểu Hữu không hiểu ra sao hơi có chút cảm giác tội ác, hít sâu một hơi, mở bộ phim thứ hai ra.

Cái thứ hai chơi tiết mục cưỡng dâm, học sinh nam trắng nõn nà bị trói lại một cách thô bạo, đầu tiên là đánh, sau đó qua loa khuếch trương hai lần đã cắm vào. Đàm Tiểu Hữu suýt ném điện thoại đi, lại nói với mình phải bình tĩnh, cố gắng mở to hai mắt. Trong màn hình thoạt đầu nam sinh còn có thể cắn răng nhẫn nại, phần sau đã bị làm đến nỗi khóc xin tha, nước mắt chảy khắp gương mặt, thê thảm kinh khủng.

Đàm Tiểu Hữu lại tắt đi.

Cái này cũng rất thảm, thảm quá rồi… cậu cũng không muốn làm chuyện này…

Đàm Tiểu Hữu nhất thời không có can đảm mở bộ phim thứ ba, cứng đờ cả buổi, hét lớn một tiếng ném điện thoại lên giường, lao vào nhà vệ sinh rửa mặt. Gương mặt cậu đỏ bừng, cái thứ này vẫn khiến cậu rất ngượng, nhưng mà trong lúc nhất thời khiếp sợ tìm kiếm cái lạ đã sửa đổi cái ngượng đó rồi.

Cậu cảm thấy mình quá không có tiền đồ, tức giận bản thân, cực kỳ khó chịu xoay vài vòng ngay tại chỗ, lại cắn cắn ngón tay, cuối cùng quyết định ra ngoài giải sầu.

Thay đổi tâm trạng một chút, quay về lại xem, đoán chừng sẽ khá là khác biệt!

Nhưng cầm điện thoại hơi phỏng tay, vừa đụng vào nó, cái thứ xem lúc nãy lại điên cuồng phát lại trong đầu. Đàm Tiểu Hữu vừa đi vừa thất thần, bĩu môi vẫn đang oán trách Liên Trạm, trong bất tri bất giác, lại tản bộ đến con đường Liên Trạm thường đi qua để về nhà.

Cậu vừa định chạy ngược về, kết quả lại nghe thấy một tiếng “meo”, chớp mắt mấy cái, bước tới theo tiếng mèo kêu.

Trong hẻm nhỏ một nửa ánh nắng một nửa bóng râm, Liên Trạm đang nửa ngồi nửa quỳ, một con mèo hoang nhỏ đang ăn đồ ăn cho mèo trong tay hắn, thỉnh thoảng meo lên một tiếng, giống như đang làm nũng. Hắn không có biểu cảm gì, nhưng mi mắt rũ xuống, thoạt nhìn có ảo giác dịu dàng.

Nếu như bây giờ Đàm Tiểu Hữu là hình dáng mèo, chỉ sợ lông cũng xù lên rồi.

Cậu tức giận cực kỳ, chỉ muốn xông lên đi quấy rối, mình đang phiền não, ông thầy khốn nạn này lại ở đây cho con mèo khác ăn!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.