Mèo Trượt Chân

Chương 23: Chương 23




Mười lăm năm trước Liên Trạm từng thấy một lần, lúc đó Hồ Phỉ trà trộn vào đại học, yêu đương với một cô gái xinh đẹp cùng trường, hai người đều học viện khoa học công nghệ, nói chuyện trên trời dưới đất, không chỗ nào không nói chuyện, ăn ý cực kỳ, Hồ Phỉ là một con hồ yêu cũng bị cô gái mê hoặc đến nỗi không thể tự thoát ra được.

Không ngờ sau này phát hiện đó là con trai.

Hai bên chia tay ngay.

Lúc đó Liên Trạm vô cùng khiếp sợ, Hồ Phỉ là yêu tinh thông như thế, ấy vậy mà cũng bị con người lừa gạt. Thoạt nhìn Hồ Phỉ cũng không để ý chuyện này lắm, bị hắn hỏi, chỉ cười tủm tỉm nói, dù sau yêu đương với con người cũng không có khả năng lâu dài, chia tay cũng chia tay rồi, để ý nhiều chi tiết như thế làm gì?

Trái lại chuyện này dường như còn cho gã lý do chia tay.

Hoa văn kẹp tóc giống nhau, bây giờ xuất hiện trên tóc Đàm Tiểu Hữu.

Trong lúc nhất thời Liên Trạm cũng nói không nên lời, không làm rõ được tình hình, trong mắt mây đen dày đặc. Đàm Tiểu Hữu lại không biết điều này có nghĩa gì, trả lời: “Lúc gặp nhau mấy ngày trước thì đưa cho tui.”

“Các cậu bí mật gặp mặt làm gì?” Liên Trạm hỏi.

Nói đến vấn đề này, Đàm Tiểu Hữu lại lúng túng —- cậu không vui lòng để Liên Trạm biết chuyện mình khôi phục ký ức, cảm giác quá mất mặt, ấp úng chỉ nói: “Chuyện không liên quan đến anh.”

Một câu nói đó khiến suy đoán trong lòng Liên Trạm càng đi theo hướng không nên có. Hồ Phỉ đưa kẹp tóc cho cậu, thái độ của cậu lại trốn tránh, không muốn nói rõ tình hình thực tế với mình, điều này có nghĩa là gì?

Chỉ trong vài giây, Đàm Tiểu Hữu đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ xung quanh mình đang giảm xuống, cây cối bên ngoài phòng học bỗng điên cuồng lay động, lá cây vang lên xào xạc, hình như có gió lớn thổi qua. Liên Trạm đứng trước người, mặt không biểu cảm, một luồng uy thế chưa bao giờ cảm nhận được phát ra từ trên người hắn.

Đàm Tiểu Hữu đánh bạo lên tiếng hỏi: “Anh hỏi cái này làm gì?”

Liên Trạm cố sức khống chế mình, nhiệt độ không khí lại tăng trở lại.

Hồ Phỉ và Đàm Tiểu Hữu không có quá nhiều tiếp xúc, Đàm Tiểu Hữu đơn thuần như thế, có lẽ thuần túy là bị lừa, căn bản không biết hành động này của Hồ Phỉ có ý gì.

Chưa kể dựa theo tính cách của Hồ Phỉ, căn bản không có khả năng thích Đàm Tiểu Hữu.

Phần lớn lại muốn ghét mình.

Liên Trạm dốc hết toàn lực bình tĩnh lại, nói: “Cậu gỡ nó ra.”

“Tại sao phải gỡ ra?” Đàm Tiểu Hữu không hiểu nổi, “Anh nói gỡ là gỡ à, dựa vào đâu? Anh biết nó là cái gì?”

Liên Trạm nói: “Tôi quen biết Hồ Phỉ lâu như thế, đương nhiên biết.”

Đàm Tiểu Hữu lập tức nổi lên tâm lý phản nghịch, hai mắt trợn tròn, không phục nhìn hắn.

Đã biết đó là cái có thể khôi phục ký ức, còn muốn bảo mình gỡ xuống, tên khốn kiếp này không muốn để cậu khôi phục ký ức đến vậy?

Từ trước đến nay con người cậu là kiểu càng không cho làm gì càng muốn làm cái đó, lập tức ôm lấy kẹp tóc, kháng nghị nói: “Không gỡ!”

Liên Trạm nén lại tính tình nói: “Chắc chắn Hồ Phỉ đang trêu cậu chơi thôi, đừng bị hắn lừa.”

“Tui có gì để chơi? Vả lại tui dễ bị lừa thế sao?” Đàm Tiểu Hữu hầm hừ, “Anh xem thường tui, tui không gỡ!”

Trong lòng cậu khó chịu, không muốn nói chuyện với Liên Trạm, quay đầu trái phải, cuối cùng đứng lên. Nhưng Liên Trạm như bức tường, chắn trước chỗ ngồi của cậu, cậu dùng sức đẩy một cái vẫn không đẩy ra được: “Đừng cản đường, tránh ra!”

Nhìn trong khoảng cách gần, cái kẹp tóc kia càng ngày càng có vẻ chói mắt, Liên Trạm không nhúc nhích, hít sâu một hơi, vẫn muốn khuyên cậu, Đàm Tiểu Hữu đã đổi hướng, định ra ngoài từ đầu bàn bên kia. Liên Trạm quýnh lên, duỗi tay túm lấy cổ tay cậu, nói: “Cậu không thể nghe lời tôi một lần sao?”

Đàm Tiểu Hữu mạnh miệng: “Tại sao tui phải nghe lời anh?” Nói đến vấn đề này cậu cũng nổi nóng, nổi giận đùng đùng muốn kéo tay Liên Trạm ra, hết lần này đến lần khác lại kéo không ra, bàn tay lớn kia vẫn vững vàng túm cổ tay cậu lại.

Cậu bị bóp hơi đau, lại nhớ tới trước đó Hồ Phỉ muốn cậu trở nên được người khác thích một chút, ngay cả giọng điệu cũng tủi thân hẳn: “Anh chỉ thích cái thằng ngốc nghe lời kia, nhưng tui cũng không phải nó, sao tui nhất định phải nghe lời anh làm cho anh thích, tui sống với tui không vượt qua được chắc?”

Liên Trạm không biết làm sao cậu lại đột nhiên nói đến chuyện này, không theo kịp tư duy nhảy vọt của cậu, nói: “Tôi không có ý định muốn cậu thay đổi.”

Đàm Tiểu Hữu cố tình gây sự: “Đúng, tui không cần thay đổi, dáng vẻ tui như vậy đã đủ làm người là ghét rồi!”

Tim Liên Trạm cũng mệt rồi, cũng không biết tại sao giao tiếp với cậu lại tốn sức đến thế, dùng hết kiên nhẫn cuối cùng nói: “Cậu có thể bình tĩnh nghe tôi nói không, đừng cứ nói hai câu đã tức giận? Cậu như vậy là được rồi, không cần thay đổi, tôi cũng không ghét cậu…”

Đàm Tiểu Hữu vô thức cãi lại: “Anh không hề có ý định làm hòa với tui, rõ ràng anh rất ghét tui!”

Lông mày Liên Trạm nhíu hai lần, khi Đàm Tiểu Hữu kêu lên “Có giỏi anh chứng minh cho tui nhìn đi”, phiền lòng và nhẫn nại cuối cùng đã tới cực điểm. Hắn nắm lấy cổ tay Đàm Tiểu Hữu, kéo mạnh một cái về phía mình, tiểu miêu yêu đứng không vững, mất trọng tâm, lập tức bổ nhào vào lòng hắn, còn muốn phàn nàn, vừa mở miệng ra, Liên Trạm đã nắm cằm cậu, nâng mặt cậu lên, hung tợn hôn xuống.

Không có gì hữu hiệu hơn cái này.

Suy nghĩ của Đàm Tiểu Hữu lập tức đứt hết, mọi lời nói đều bị chặn lại trong miệng, tất cả động tác đều bị ép dừng lại. Cậu đực mặt mở to hai mắt nhìn, từ não đến tai đều hoàn toàn nóng lên, dường như còn “vù” một tiếng, nóng đến nỗi hơi nóng bốc ra từ trong lỗ tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.