Edit: Dương Lam
Trình Tân ăn no ngủ kĩ, ngủ đến tận khi những âm thanh bên ngoài ngày càng nhiều hơn, đan cài, trộn lẫn vào nhau, quanh quẩn như tiếng vo ve của con ruồi sát bên tai. Trình Tân tức cảnh ai thán, nếu giờ còn là người, cô sẽ có thể nhét ngay cái nút bông vào tai để ngủ tiếp rồi, chỉ tiếc con người này đã đổi giống từ bao giờ. Vì vậy, cô lèm nhèm mở mắt, trợn trừng với trần nhà, trong đầu liên tục hằm hè rít gào lặp lại một câu: Cho tao biến thành người, ngay!
Biến thành người.
Biến thành người...
Gào lên gào xuống một hồi, một âm thanh như tiếng nổ bùm bỗng ầm vang trong não. Liền đó, cô ngờ ngợ nhận ra xúc cảm trên da khi ma sát với nệm giường cứ ghê rợn kì dị.
Cúi đầu nhìn lại, tay...
Chân...
Rồi còn... Eo? Ngực???
Cô!
Biến thành một con người!
Một... Trần truồng! Không mảnh vải che thân!
Cô lập tức hoảng loạn hét toáng lên.
Đây là mơ ư?
Kết quả! Hét xong mà cảnh vật vẫn chưa hề tan rã!
Cô vẫn là người!
Một con người trần trùng trục!
Tiếng la vừa nãy nhất định đã bị người bên ngoài nghe được rồi!
Trời ơi!
Trình Tân vô thức lật chăn lủi vào thật nhanh, tim cô chắc đã vừa rơi tõm xuống sông mất tích luôn rồi. Phải giải thích thế nào đây? Lỡ đâu bị coi là gái tự dâng lên miệng bị ném thẳng vào viện tâm thần thì sao?
Mẹ của con ơi!
Cho con biến trở về đi mà!
Muốn biến về, òa!
Trình Tân kinh hoàng nhắm tịt mắt, hai tay ôm chặt lấy đầu. Giờ phút này, dù có ứng biến giỏi hơn nữa, cô cũng không thể moi ra được lý do nào để giải thích nguồn cơn việc một cô gái không quen biết như cô lại đang lõa thể nằm trên giường anh!
Mẹ ơi! Có cái lỗ nào cho con chui xuống không?
Chỉ mới nhác nghĩ tới thôi cô đã muốn độn thổ trốn biệt tăm đi rồi.
Nếu lát nữa còn đối mặt nhìn nhau, cái mặt mo này của cô biết giấu vào đâu?
Trình Tân chỉ muốn đập đầu vào gối chết quách đi cho xong.
Đột nhiên, một bóng đèn lóe sáng trong đầu. Cô ló người ra mở ti vi rồi lại lẻn về tiếp tục run rẩy trong chăn, những mong có thể biến lại thành mèo trong những giây sắp tới.
Đừng... Bên ngoài còn biết bao người kia kìa!
Giờ mà biến thành người, cô sẽ bị đám người đó nắn bóp thành bột luôn đấy.
Khoảnh khắc này, một giây như kéo dài cả năm. Đầu Trình Tân đen đặc, dính quánh như keo.
Cánh cửa phòng nghỉ đang khép hờ chậm rãi đẩy ra, tiếng bước chân đều đều thong thả của Liêm Đường dần hướng về phía giường.
Tim Trình Tân vặn xoắn hết nấc, hai mí mắt dính chặt như dán keo.
Sau đó, chăn bị giở lên, thứ xúc cảm lạnh lẽo khi da thịt trần trụi tiếp tục với không khí khi nãy không còn xuất hiện nữa.
Liêm Đường nghi hoặc xốc Trình Tân đang co ro hoảng loạn lên, vuốt cho lớp lông đang dựng đứng như điện giật của cô dần xẹp xuống: “Có chuyện gì à? Trông mày có vẻ rất sợ?”
Trình Tân ngu người thấp thỏm hé mắt, lập tức trông thấy đôi chân mèo xù lông của mình. Cô nhũn người thả lỏng, thở một hơi dài thật dài. Chuyện vừa nãy là mơ thôi ư?
Ảo giác?
Do lâu nay vẫn mãi tâm niệm được biến thành người nên mới xuất hiện ảo giác? Nếu vậy thì cũng dễ hiểu.
Trong lúc mải nghĩ miên man về ảo giác vừa rồi, Trình Tân cũng đã chú ý tới hình ảnh trên ti vi.
Ti vi!
Vừa nãy!
Vì để che tai mắt người ta, cô đã mở ti vi!
Trong thân thể loài người!
Cảm giác trơn nhẵn khi những ngón tay dài dài đè lên nút điều khiển đó khác hẳn xúc cảm khi chạm vào bằng móng vuốt.
Đến tận bây giờ, cô vẫn còn có thể tái hiện lại xúc cảm lạnh giá đó.
Vừa nãy, hẳn nhiên cô đã biến thành người!
Có hai tay, có hai chân, có eo, bụng, hoàn toàn là vẻ ngoài của một con người.
Liêm Đường vuốt ve một hồi rồi định bế luôn nhóc con chẳng hiểu sao cứ mãi run rẩy này ra ngoài. Nào ngờ, nhóc nhà anh chẳng chịu hiểu cho. Con bé nhảy phắt khỏi tay anh, mới đó đã đáp ngay xuống giường. Hơn nữa, có phải sự hoảng loạn của con bé vừa nãy đều là ảo giác anh tự huyễn hoặc ra không, mọi cử chỉ hành động của nó giờ phút này trông vẫn dửng dưng chảnh mèo thế cơ mà.
Liêm Đường nhướn mày nhìn thẳng vào Trình Tân: “Không muốn ra ngoài với tao à?”
Trình Tân lăn lộn ra vẻ thương giường lắm lắm, không nỡ rời giường một giây phút nào đâu.
Thấy Trình Tân đã trở về như bình thường, tựa hồ không còn điều gì khác lạ, Liêm Đường mới xốc cô lên kiểm tra lại một lượt căn phòng. Không phát hiện gì khác thường, hẳn là... ti vi mở đúng cảnh ai đó đang hét?
Bằng không, chẳng lẽ Tiểu Tiểu biến thành người được à?
Liêm Đường vừa giễu cợt ý nghĩ đó vừa chuyển hướng đi ra ngoài.
Giờ, Trình Tân chỉ muốn ru rú trốn biệt trong này luôn thôi. Nếu ra đó, chẳng may cô bỗng biến thành người, lại còn lõa thể trước ánh mắt bao người? Vậy cô biết giấu mặt mo của mình vào đâu? Thể diện của anh trai đẹp trai phải làm thế nào?
Vì cái mặt mo này, cô tuyệt tuyệt không thể bước chân ra khỏi căn phòng này được! Dù chỉ có một chút nguy cơ cũng không.
Ngoài phòng khách, tất cả đều đang hồi hộp hóng hớt chờ Liêm Đường bước ra.
Liêm Đường không thèm giải thích dù chỉ một chữ. Anh thản nhiên ngồi lại xuống ghế, tiếp tục vấn đề đang bàn dở.
Khiến cả đám bị móng vuốt hiếu kì cào nát ruột.
Vật vã lắm mới gắng gượng vượt qua được. Kì thực, từ đó tới giờ chỉ mới 7, 8 phút. Liêm Đường vẫn không mảy may tiết lộ.
Lâm Như Ngọc và Triệu Thành không còn cớ gì để ở lại la liếm thêm nữa. Nhất là Lâm Như Ngọc, cô nàng vô cùng hết sức cực kì luyến tiếc cùng bước ra với Triệu Thành.
Nói gì Tống Nhược Y cũng còn là một cô gái trẻ, nào có niềm tin và khả năng kiềm chế cảm xúc giỏi đến thế, giờ phút này trong lòng đã như có ngàn vạn móng vuốt cấu xé, nhưng vẫn còn cố chấp muốn cố đấm ăn xôi một lần. Ngay mới rồi, cô và Liêm Tiếu đã âm thầm bàn bạc với nhau trên wechat. Cuối cùng, Liêm Tiếu xung phong nhận trách nhiệm thăm dò anh trai xem người trong phòng nghỉ lúc nãy là ai.
Hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất, tất cả những người không liên quan đều đã rời đi.
Liêm Tiếu đứng dậy, lân la tiến đến bên bàn làm việc, ngồi vào một trong hai chiếc ghế nhỏ trước bàn, thăm dò: “Anh này -- “ Cô nàng duỗi ngón tay chỉ về phía phòng nghỉ, đôi mắt chớp nháy, “Cô gái bên trong là ai vậy anh?”
Liêm Đường ngả người về sau. Anh đưa tay lên đè chặt ấn đường, đáp lại theo bản năng.
“Cái gì cơ?”
Chuyện mới xảy ra trong phòng nghỉ đã khiến anh điên đảo hỗn loạn lắm rồi. Giờ Liêm Tiếu còn nhắc tới nguồn cơn trong ấy, anh vẫn chưa thể phân tích nó thật rõ ràng được.
Liêm Tiếu hỏi dồn: “Anh đừng giả ngây giả dại thế nữa. Vừa nãy... bọn em đều nghe hết rồi... Có định cùng đi ăn bữa cơm, nhân tiện giới thiệu luôn không hả?” Liêm Tiếu thực sự mong đợi được diện kiến chân diện mục của cô gái kia một lần. Tiếng kêu kia cứ như rót mật vào tai, tưởng như bông như mây vờn đuổi ùa vào màng nhĩ, mềm mại đến nao lòng, hẳn còn là thiếu nữ mơn mởn sức xuân chứ không phải phụ nữ trưởng thành. Ánh mắt của anh cô nhất định không thể quá kém được, giọng hay như thế... nhất định cũng rất đẹp.
Không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào?
Có hơn chị họ của cô không? Liêm Tiếu mải miết suy đoán, tò mò đến cùng cực.
Liêm Đường đáp đại cho qua chuyện: “Không có ai hết, là tiếng từ ti vi phát ra thôi.” Dù giờ ngồi nhớ lại thì không giống tiếng ti vi lắm. Nhưng quả thật trong phòng chẳng còn ai khác.
Nét mặt Liêm Tiếu lộ rõ ý dè bỉu kiểu “Vớ vẩn, anh nói dối”, nhưng vẫn biết dù có gặng hỏi tiếp thì chắc chắn anh cũng chẳng tiết lộ gì thêm đâu. Tính anh mình thế nào, Liêm Tiếu vẫn phải có chút hiểu biết.
Tống Nhược Y thì không giấu được thất vọng, đến cả cái tên người ấy anh còn không chịu cho họ hay ư? Bảo vệ như vậy... nhất định thích cô ấy lắm.
Hai người không được vào phòng xem, tất nhiên chẳng thể hay sự thật vườn không nhà trống trong phòng. Vậy nên, nghe lời giải thích của Liêm Đường, tuyệt không một ai có ý tin tưởng, thậm chí còn suy đoán rằng anh kín tiếng như thế chính là vì bảo vệ cô gái trong phòng kia.
Đáng nhẽ ra, em gái và em họ đến thăm, em họ còn có tâm hỏi chuyện mình nằm viện, có lý nào Liêm Đường cũng phải mời cả hai cùng ăn bữa trưa mới là phải phép.
Nhưng Tống Nhược Y lại nói không có khẩu vị rồi đứt gánh giữa đường. Sau khi chào hỏi với Liêm Đường, cô liền kéo tay Liêm Tiếu còn đang có ý đòi ăn chùa đi thẳng.
Vào thang máy, Liêm Tiếu hồn nhiên thắc mắc: “Ủa đi chi vậy? Cơ hội tốt vậy cơ mà?”
“Anh họ đã có bạn gái rồi, chúng ta ở lại để làm bóng đèn hả? Coi chừng người ta lại chê mình không biết ý tứ.”
Liêm Tiếu chẳng thèm để tâm: “Sợ gì chứ. Giờ là bạn gái, tương lai có thể thành bạn gái cũ không chừng. Anh ấy còn chẳng thừa nhận có người bên trong nữa là, chắc quan hệ cũng chỉ thường thôi.”
Dù cảm thấy lời Liêm Tiếu nói rất có lý nhưng ngoài miệng, Tống Nhược Y vẫn bất an phủ định: “Thôi đi, vẫn đừng nên làm rối việc thêm làm gì, qua rồi thì kệ nó, chúng ta mau nghĩ xem giờ nên đi ăn gì đi thì hơn.”
“Được rồi mà.”
Đợi tất cả đi hết, Liêm Đường gọi điện thoại cho nhà ăn trong công ty, phía nhà ăn nhanh chóng điều người mang cơm lên.
Liêm Đường nhận bữa trưa rồi xách cả vào phòng nghỉ.
Trong bát đựng thức ăn cho mèo của Trình Tân vẫn còn một ít chưa ăn hết.
Liêm Đường đã tự đúc rút ra được quy luật. Cùng một bát thức ăn, thường Trình Tân sẽ chỉ ăn một nửa, một nửa để lại chiều chiều chiến tiếp, chưa từng thay đổi.
Hơn nữa, dạo gần đây Liêm Đường mới đặt trên mạng cho Trình Tân một thiết bị cho mèo ăn tự động. Khi nào đói, Trình Tân chỉ cần đập móng vào chốt là máy sẽ tự động xả đồ ăn, rất thuận tiện và dễ dùng.
Giờ phút này, Trình Tân vẫn đang nơm nớp ủ kín trong chăn. Tự cô cũng chẳng thể hiểu được chuyện đang xảy ra.
Vừa nãy, không biết có phải cô đã biến thành người thật không?
Cô cảm nhận chắc chắn rằng mình đã biến hình.
Nhưng rồi bây giờ, cô vẫn còn là một con mèo? Chuyện gì thế này?
Cô vừa hoang mang lại vừa e sợ.
Chỉ e ngay vài giây nữa thôi mình sẽ biến lại thành người, gái nude và trai đẹp bốn mắt nhìn nhau... Hình ảnh đó... Chỉ nghĩ thôi cô đã thấy hoang mang như người bị ung thư thời kì cuối, vô phương cứu chữa mất rồi.
Mà tự dưng, đúng lúc này cô lại muốn ra ngoài quá. Mùi thức ăn từ đâu tỏa ra thơm thế này.
Đồ ăn ngon luôn có thể khống chế toàn bộ cơ thể, tâm hồn cô.
Nhưng nỗi sợ đột ngột bị biến thành người, rồi phải đối diện trực tiếp với ánh mắt anh vẫn chiếm giữ tất thảy.
Ôi đáng sợ!
Mùi đồ ăn thơm kinh dị thế này!
Tui muốn ra ngoài ăn!
Nhưng lỡ tự dưng... nude thì sao?
Chẳng lẽ tui là yêu quái thật à?
Hóa ra tui không phải bé mèo dễ thương đáng yêu bình thường hả?
Tui mà có thể là yêu quái được á?
Ngay lúc Trình Tân còn đương co vòi sợ sệt, lăn lộn trong chăn nghĩ ngợi trời đất miêu sinh thì tấm chăn đã bị lật ra, người đó xách nách bế cô lên. Trình Tân cứng người gượng gạo.
Trong mắt Liêm Đường, hôm nay Tiểu Tiểu nhà anh thật bất thường. Mọi ngày, cứ đến giờ này, trong trường hợp này, trăm phần trăm là con bé đã chạy ra chực sẵn từ sớm rồi. Hôm nay lại còn bày đặt thục nữ ngượng nghịu, nằm dài đợi anh vào bế nữa cơ à?
Lạ thật.
“Mày làm sao vậy? Hử?” Âm giọng anh trầm ấm lại dịu dàng, rót thẳng vào tai Trình Tân khiến tai cô ngưa ngứa, rung động.
Trên mạng có mấy lời dành riêng để khen giọng nói tuyệt vời như vầy là -- Nghe đến lỗ tai cũng muốn mang thai luôn...
Tai cô đúng là đang bị tình trạng này đấy.
Trình Tân giãy giụa hòng nhảy xuống khỏi tay anh, nhưng vòng tay trai đẹp nào có dễ thoát đến thế. Lưng cô dán chặt vào bụng anh, oa, sao cứng chắc sao đàn hồi thế này... Cứ thế, Trình Tân chìm trong miên man bất tận, dễ dãi mặc trai nhà ôm ấp ngồi xuống sô pha.
Liêm Đường ngồi xuống ghế, đặt Trình Tân sang vị trí bên cạnh mình.
Vừa mở nắp âu canh vừa hỏi Trình Tân: “Không định ra ăn luôn à?”
“Meo -- “ Trình Tân nuốt nước miếng ừng ực. Bậy bạ, làm sao cô từ chối được chứ?
Dù vẫn đang e ngại khả năng có thể biến thành người bất cứ lúc nào, nhưng đứng trước mỹ thực, nghĩ lắm thế làm quái gì!
Xực thôi nào!
Liêm Đường còn săn sóc rót một ly nước sạch, mỗi khi gắp đồ ăn hoặc thịt cá sẽ nhúng vào đó cho nhạt bớt rồi mới bỏ sang bát cô.
Nhìn Trình Tân ăn ngấu ăn nghiến như thế, tự nhiên anh thấy có khẩu vị hơn hẳn, bất giác đã ăn nhiều hơn bình thường.
Ánh nắng khúc xạ qua lớp kính cửa sổ soi rọi khắp phòng, ấm áp mà sáng tỏ.
Trên sô pha, một người đàn ông đầy sức hút ngồi bên một con mèo lông trắng mắt xanh tạo thành tổ hợp vừa nam tính lại dễ thương, rực rỡ mà ẩn chứa dịu dàng, tựa như một bức tranh sơn dầu với những sắc thái ấm áp say lòng.