Mèo Yêu

Chương 62: Chương 62




Edit: Dương Lam

Liêm Đường cau mày suy tư một lúc lâu mới chậm rãi hồi thần. Thấy Trình Tân nhìn mình với ánh mắt nơm nớp lo sợ, anh bối rối trấn an: “Đừng lo, tôi, chỉ là... cần... thêm chút thời gian...” Thực sự vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận và lý giải chuyện này.

“Meo...”

Liêm Đường nghĩ ngợi một lúc, lại đứng dậy đi lấy máy tính bảng đặt lên bàn: “Tấm hình selfie lần trước, là do em tự đăng đúng không?” Sau đó mở phần note ra, không biết cô bé này có biết gõ chữ không nhỉ?

Trình Tân gật gật đầu, bắt đầu lạch cạch soạn ra một câu: “Anh... sẽ không bỏ tôi chứ?” Đây vẫn luôn là vấn đề cô sợ nhất.

Đọc câu này, Liêm Đường mới biết nhóc con nhà mình đang lo lắng điều gì. Theo thói quen, anh bất giác vươn tay ra vuốt lông cho cô: “Sao có thể chứ, dù em có biến thành người hay không, thì vẫn là Tiểu Tiểu của tôi mà. Đương nhiên, nếu em không lợi dụng năng lực này để hại người, làm chuyện không tốt.” Sau một thoáng bối rối, anh ngượng ngập bổ sung thêm vế sau.

Trình Tân vẫn lặng lẽ gõ chữ.

Liêm Đường im lặng quan sát từng cử động của cô, lòng ngổn ngang trăm mối. Rốt cuộc anh đã nuôi được bé thú cưng kiểu gì thế gì.

Trình Tân gõ là: “Cùng lắm tôi chỉ hơn mấy con mèo bình thường ở năng lực biến hình thôi, không làm ra được chuyện xấu gì đâu. Anh cứ yên tâm.” Gõ chữ bằng móng mèo thì hay gõ sai, không thể linh hoạt như ngón tay loài người, nên Trình Tân gõ câu này rất lâu.

Liêm Đường thấy cũng chỉ ừ đại một tiếng cho qua. Sống chung với cô lâu thế rồi, mặc dù là kiểu sống của con người và thú cưng, nhưng anh vẫn vô cùng tin tưởng bé con nhà mình.

“Ăn cơm đi, đừng suy nghĩ linh tinh. Tôi sẽ không bỏ em.” Nói xong, lại vươn tay gãi nhẹ đầu Trình Tân.

Trình Tân có thể cảm nhận được thiện ý và sự dịu dàng của anh.

Anh ấy không e sợ thân phận yêu quái của cô!

Trình Tân nghĩ, hẳn cô thuộc về “chủng người” thứ ba khác với hai loại hình thái người và mèo kia, một giống loài đặc biệt.

Nếu đã trùng sinh vào một giống loài khác, vậy không biết người nhà của cô ở đời này hiện đang ở đâu?

Chẳng lẽ đời này, cô cũng là cô nhi ư?

Không sao, dù gì cô cũng đã có linh hồn của một người trưởng thành, không cần phải sợ hãi bất an từ tận tấm bé, phải tự lực cánh sinh mọi thứ như đời trước nữa. Lúc đó, cô tự thấy bất lực, nhưng giờ đã không thiếu kiên cường, đã có thể tự đối mặt, giải quyết hết thảy vấn đề. Một mình cũng không sao. Cô làm được.

Đợi ăn cơm, thu dọn xong xuôi, Liêm Đường ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm.

Lúc trước không biết Tiểu Tiểu là một con mèo có suy nghĩ loài người, họ vẫn luôn chung giường chung gối. Nhưng tối nay thì sao?

Anh vừa sấy tóc vừa đi ra, đầu óc vẫn mãi lẩn quẩn cân nhắc chuyện này.

Vốn tưởng đối phương chỉ là một cô gái trẻ, hẳn sẽ phải lúng túng xấu hổ nhiều lắm. Ai dè, vừa tới phòng khách đã thấy con bé đang say tít thò lò nằm lăn quay trên sô pha, vô tư ngoài sức tưởng tượng của Liêm Đường.

Liêm Đường không làm phiền cô nữa, chỉ thoáng suy nghĩ rồi tự quay đi dọn dẹp lại phòng cho khách, thay mới chăn nệm các thứ, rồi cẩn thận bế bạn Trình Tân đang nhập vai heo con kia đặt lên giường, còn chu đáo đắp chăn cho cô.

Có lẽ đây chính là giấc ngủ ngon nhất của Trình Tân trong suốt nửa tháng nay. Trước đó, cô vẫn luôn thấy lòng hoảng loạn bất an, chỉ e bị anh phát hiện, bị anh chê ghét.

Nhưng sau khi thẳng thắn trò chuyện với anh một chập, cô đã hoàn toàn thả lỏng.

Nếu đã sống lại, vậy liền bắt đầu lại tất cả lần nữa đi!

Đời này cô phải sống thật vui vẻ hạnh phúc, mặc sức làm điều mình thích, không cần lao lực mệt mỏi như đời trước nữa.

Trình Tân lờ mờ hé mắt, ngó trái ngó phải, quan sát bốn phía.

Ớ, nơi nào thế này?

Sao lại không phải phòng ngủ của anh trai đẹp trai?

Trình Tân vẫn nằm im không nhúc nhích nhưng lòng đã u oán đoán thầm. Chẳng lẽ ngoài miệng anh nói không ngại, nhưng kì thực trong lòng vẫn ẩn giấu căm ghét?

Tức khắc, mắt Trình Tân như phủ ngập sương mù, một tầng hơi nước lượn lờ quanh mắt, trong lòng là biết bao tủi thân bất lực.

Cô đã làm mèo quá lâu, hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày mình bất chợt biến lại thành người. Sau một hồi cân nhắc đến thân phận đặc biệt của cô, Liêm Đường quyết định, phải dọn cho cô một phòng ngủ riêng thôi.

Nhưng Trình Tân vẫn còn mơ màng ngái ngủ, chưa nghĩ thấu đáo đã tự đoán định ra tình cảnh mình hiện tại.

Cô khụt khịt hít mũi, tự nói với mình phải thật kiên cường rồi nhảy xuống giường chạy đi rửa mặt. Vốn đã tự cho rằng mình rất kiên cường...

Nhưng khi nhìn thấy Liêm Đường hiện cũng đã thức dậy và đang cầm ly cà phê đứng bên cửa sổ, Trình Tân vẫn thấy mũi cay xè, nước mắt lã chã rơi.

Lúc ấy, Liêm Đường đang hầm cháo. Thức ăn đã xong xuôi, chỉ chờ cháo chín là có thể ăn được nên mới thảnh thơi đi pha cà phê.

Anh không hề chú ý tới Trình Tân. Bước chân loài mèo vốn êm ái sẵn mà.

Chính tiếng nức nở nhẹ như không có kia đánh thức anh. Liền đó, đập vào mắt là hình ảnh bé con của anh đang dựa bên chân ghế lấm lét nhìn mình, trong mắt ướt sũng những nước, khóe mắt lấm lem. Anh sửng sốt bước lại gần, tiện tay đặt ly cà phê sang một bên, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt Trình Tân, dịu dàng bế cô lên.

“Sao vậy?” Trong giọng nói ẩn biết bao lo lắng.

“Meo... Òa...” Trình Tân vùi đầu vào ngực áo Liêm Đường, móng vuốt bé nhỏ níu chặt lớp áo sơ mi trước ngực anh.

“Trong người bứt rứt à?”

“Hức -- “ Trình Tân khóc một hồi lại đâm nấc. Cô ngước mắt nhìn Liêm Đường, trong mắt đầy những tâm tình bất an.

Liêm Đường ôm cô thật chắc, nhìn thấy đôi mắt lam biếc như mới được gột rửa kia, màu xanh ấy trong suốt như đá quý, mặc cho mọi ánh sáng đi qua. Anh dịu dàng lau đi nước mắt của cô, nhìn cô ý hỏi, rồi ôm cô ngồi xuống ghế và đưa cho cô cái máy tính bảng.

Nước mắt Trình Tân đã được Liêm Đường thấm đi sạch sẽ. Cô ngả người về phía máy tính bảng, ngập ngừng đánh ra một câu.

“Sao lại phải ném tôi vào căn phòng kia... Sao không cho tôi ngủ chung với anh nữa...”

Liêm Đường thoáng chốc sửng sốt, áy náy trả lời: “Tối qua thấy em ngủ say quá nên không đánh thức, với lại lo... Ừm, dù gì em cũng là con gái... Ngủ chung sẽ không hay... Khụ...” Vừa nghĩ mình đã từng ôm cô cùng chung chăn gối bao đêm như vậy, từng nói những lời ấy, thậm chí còn từng cởi quần áo trước mặt cô... Tất cả tất cả, thình ình hiển hiện sống động trong đầu.

Nghe Liêm Đường nói thế, Trình Tân mới chợt bừng tỉnh. Trong mắt Liêm Đường, cô đã không chỉ là bé mèo ngoan của anh ngày trước nữa rồi. Thế là lo lắng bỗng biến thành xấu hổ. May là giờ vẫn đang trong lốt mèo, chứ nếu là người, nhất định Liêm Đường sẽ trông rõ mồn một nét mặt như nung đỏ và biểu cảm cứng còng của Trình Tân ngay.

Trời ơi, cô mà lại khóc vì không được ngủ cùng giường với trai đẹp ư?!

Mất mặt mất mặt quá đi mất!

Nội tâm Trình Tân đã đến rìa tan vỡ mất rồi.

Thấy nước mắt Trình Tân đã ngừng rơi, Liêm Đường cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh còn tưởng còn bé bị bệnh nên thấy trong người bứt rứt, khó chịu chỗ nào chứ.

“Chắc cháo chín rồi, tôi đi múc cháo nhé.”

Liêm Đường đi rồi, Trình Tân vẫn còn nằm lăn lộn trên sô pha một lúc lâu mới dám ló mặt nhìn đời. Òa, mặt mũi mất sạch bách hết rồi... Òa òa.

Ăn sáng xong, Liêm Đường hỏi Trình Tân: “Em, ừm, có muốn đến công ty với tôi không?”

Trình Tân nghĩ, chỉ một câu lỡ lời đã khiến mình biến thành người rồi. Chẳng may trùng hợp biến hình trước mặt bao người, vậy mặt mũi của cô phải vứt sạch hay sao? Thế là kiên quyết lắc đầu.

Lúc này, Liêm Đường mới sực nhớ tới. Cả hai lần xuất hiện, cô đều mặc quần áo của anh. Anh đắn đo một hồi, nói: “Hình như em vẫn chưa có quần áo nhỉ? Có cần tôi mua giúp một ít không?”

Không có quần áo thì ngại lắm! Trình Tân ra sức gật đầu.

“Meo -- “ Muốn chứ.

Liêm Đường lại nghĩ, phải mua cả giày dép đồ dùng linh tinh nữa. Nhưng đến chiều, bước chân vào trung tâm thương mại rồi anh mới nhớ ra, nếu đã không có quần áo, vậy thì những thứ như quần lót, nội y... Có phải cũng... Cần mua luôn không?

Liêm Đường bất giác đánh mắt đến cửa hàng đồ lót bên cạnh.

Trợ lý của anh vốn đang rất tò mò không biết sếp nhà mình bắt đầu yêu đương từ bao giờ, lại còn muốn đi mua quần áo cho bạn gái nữa chứ. Bình thường chọn quà cho người thân họ hàng nhà họ Liêm đều do anh chàng và một nữ trợ lý khác đảm nhiệm, lần này, không biết là thần thánh phương nào mà có thể khiến sếp đích thân chạy đi mua quần áo giúp?

Nhìn một hồi, chợt phát hiện sếp đã đang chuyển mắt lên người mình.

Sếp: “Cậu ra ngoài trước đi, chờ tôi ở cửa trung tâm.”

Trợ lý ngơ ngác tuân lệnh: “Dạ.” Rồi máy móc đi ra.

Liêm Đường không rõ size, số của Trình Tân, nhưng đây chắc chắn là đồ thiết yếu nên tự hồi tưởng, tính toán một lúc rồi mua cả hai cỡ, chắc phải có một cỡ mặc vừa chứ nhỉ?

Quần lót thì dễ mua hơn. Anh lấy cả lô 10 cái, đều là loại trông rất dễ thương, trên in hình dâu tây hoa cỏ linh tinh, một cái còn in hình mèo nhỏ xinh xinh, quả thật dễ thương vô cùng.

Vốn Liêm Đường vẫn còn hơi ngại ngần, nhưng mua mua mua một hồi thì bao nhiêu e ngại đều vứt hết sạch. Đều là nhu yếu phẩm cần thiết cả, anh đâu thể vì ngại mất mặt mà bỏ qua được?

Liêm Đường xách túi lớn túi nhỏ toàn quần áo ra khỏi cửa tiệm, bước vào một tiệm giày khác.

Tương tự, anh cũng không rõ Trình Tân đi giày số mấy, chỉ có thể suy đoán dựa theo kí ức hôm qua để mua một đôi dép và hai đôi giày vải mềm.

Liêm Đường nghĩ rất đơn giản, nếu không vừa thì sẽ dựa theo kết quả thử giày của cô, từ đó chọn đôi khác lớn hơn hoặc nhỏ hơn một số là được rồi, nhỉ?

Ngang qua siêu thị, lại ghé vào mua thêm một đống đồ dùng hàng ngày, ví dụ như bàn chải đánh răng, ly cốc, khăn tay khăn tắm các thứ.

Nói là xách cả siêu thị về nhà cũng không quá.

Còn chưa tới cửa, Trình Tân bên trong đã nghe ra tiếng bước chân của anh, thế là ton hót tung tăng chạy đến lối vào, mở to mắt trông ngóng.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa được đẩy ra.

Trình Tân vui tươi hớn hở meo meo chào đón.

Liêm Đường xách túi lớn túi nhỏ đi vào.

Nhìn mớ đồ cồng kềnh của Liêm Đường, Trình Tân chỉ biết đứng như trời trồng, hả họng cả kinh. Sao lắm túi thế này!

Sau lưng Liêm Đường, cậu trợ lý cũng khệ nệ xách thêm một đống đồ khác.

Trình Tân đơ luôn rồi.

Trong lòng lại vừa cảm động vừa thỏa mãn.

Đợi trợ lý đi rồi, Liêm Đường bắt đầu chuyển toàn bộ đồ đạc vào phòng mới của Trình Tân rồi lại nhanh chân quay ra.

Sau đó nói với Trình Tân: “Bao giờ em biến thành người thì nhớ thử hết quần áo, không vừa cứ báo với tôi để đổi lại, giờ tôi đi tắm đã.”

Trình Tân meo một tiếng coi như đáp lại.

Liêm Đường vừa đi, Trình Tân đã lon ton chạy ngay vào phòng, hào hứng kiểm tra những thứ Liêm Đường mới mua cho mình.

Nhảy nhót thế nào mà vô tình đụng trúng một cái túi nhỏ, cái túi rơi bịch xuống đất, những thứ bên trong nhất loạt rơi đầy đất.

Một mớ quần lót thiệt thiệt là kawaii.

Tưởng tượng đến dáng vẻ Liêm Đường tự tay cầm những thứ quần lót này, da mặt Trình Tân lại bắt đầu hầm hập những ráng mây hồng.

Anh trai đẹp trai đã hi sinh quá rồi...

Còn bất chấp hình tượng đi mua đồ lót cho cô!

Lúc ấy, đầu cô cứ lùng bùng, rối tung, nào có nghĩ ra đồ lót cũng là một trong những thứ tối quan trọng đâu chứ. Bây giờ, thấy cái thứ đang tứ tán dưới đất này... Trời ơi... Tuy rằng cô thấy rất xấu hổ, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm thán cho sự chu đáo hiếm có của anh.

Cảm động - ing.

Chỉ là... Càng nghĩ, lại càng ngại quá đi! Trình Tân vùi kín đầu vào giữa hai chân, mãi lâu sau mới từ từ tỉnh mộng.

Liêm Đường đã tắm xong và thay một bộ đồ ở nhà, vừa chuẩn bị đi nấu cơm thì điện thoại đặt trong phòng khách bỗng vang lên.

Trình Tân nhảy tới, bấm nghe.

Sau đó, Liêm Đường vừa cầm cốc nước vừa nói: “Mở loa ngoài giúp tôi.”

Trình Tân tuân lệnh, mở loa ngoài.

Liêm Đường: “Xin chào, tôi là Liêm Đường.” Dứt lời, nhấp một ngụm nước.

“Chào anh, tôi là bác sĩ Trần, gọi tới để xác nhận lại với anh Liêm đây một chút. Buổi hẹn triệt sản vào ngày kia...”

“Khụ khụ -- “ Liêm Đường giật mình phun luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài, ôm ngực ho sặc sụa.

Trình Tân hoảng sợ nhìn anh.

Liêm Đường vội vàng đặt ly nước xuống bàn, quay sang Trình Tân, vuốt ve trấn an cô một hồi mới tiếp tục trao đổi với bác sĩ Trần: “Ngại quá, bác sĩ Trần. Tôi nghĩ chắc phải hủy bỏ buổi hẹn này thôi...”

Ở đầu kia điện thoại, bác sĩ Trần khó hiểu soi lại lịch hẹn trên máy tính thật kĩ: “Hả???”

“Vâng, hủy triệt sản.”

“Vậy anh Liêm định dời hẹn đến ngày nào? Hay là tháng sau?”

“Tôi nghĩ không cần đâu, không cần dời lịch lại nữa, làm phiền bác sĩ Trần nhiều rồi.” Liêm Đường rút khăn giấy ra lau miệng, vừa nói vừa đi tới bên bàn, cầm điện thoại lên.

“...”

Cúp máy, Liêm Đường thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, lại vòng về giải thích với Trình Tân: “Phẫu thuật này mới hẹn sau khi em tìm về không lâu, lúc đó... Tôi vẫn không biết... em không phải một con mèo thông thường...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.