An An nhìn cô thù hằn, miệng luôn nhếch lên nửa đường cong chứ đựng sự khinh miệt. Cô lại tiếp tục kể về những sự việc mà mình đã làm trước đó.
Trong chuyến đi biển, An An lúc nào cũng thấy Nhã Uyên và Hải Đăng đi cùng nhau. Tim cô đau thấu khi một bên là người mình yêu, một bên là người bạn thân không thể tách rời. Tối hôm đó, An An đã định nói chuyện với Nhã Uyên nhưng khi ra đến bãi biển đã thấy một cảnh tượng cô không muốn thấy một chút nào. Hải Đăng cởi chiếc áo khoác đã có hơi ấm của mình choàng lên cho Nhã Uyên một cách thân thiết.
Trong lòng cô sinh lên một tính cách vốn không hề có từ trước đó. Sự ích kỉ, ghanh tị vì biết rằng mình đã mất đi một người quan trọng đã dân lên đỉnh điểm. Đêm hôm đó, cô xuống tay với Nhã Uyên rất nhẹ nhàng.
Giọng nói đầy ma mị, có chút gì đó điên rồ vang lên. Âm thanh của tiếng cười nắc nẻ như xóa tan không gian yên tĩnh. Nhã Uyên như rụng rời tay chân, nước mắt dần tuông rơi trên đôi gò má gầy gò. Hải Đăng cố ôm chặt cô gái yếu đuối ấy vào lòng, nhìn An An bằng một ánh mắt lạnh lùng, khinh bỉ. Chưa dừng lại ở đó, An An tiếp tục.
Tin đồn của Nhã Uyên cãi nhau với Hải Đăng là do cô đã phát đoạn video trên diễn đàn của trường.
Lần ở trung tâm mua sắm, cũng là do An An thông báo với Sơn Thảo. Vì thế mà Sơn Thảo và Hải Đăng đã có mặt ở đó để chứng kiến lời nói của Nhã Uyên.
Một sự thật nữa khiến cho Nhã Uyên như không thể tin vào tai mình. Đó là mối quan hệ anh em của Phong và An An. Cô đã tin tưởng lầm người, anh Phong không hề đơn giản như cô tưởng. Sao cô lại ngu ngốc đến thế? Câu chuyện diễn ra thật rành mạch rõ ràng trước sự trôi chảy trong từng lời nói chứa đựng bi thương của An An.
Đã có một ai đó nói rằng: Trong tình yêu, khi sự ích kỉ, nhỏ nhen trong lòng người đàn bà trỗi dậy thì dù có thân đến cách mấy, trong họ vẫn chỉ là một kẻ ngáng đường, cần phải diệt trừ.