Tử Âm dặn bảo thị nữ chiếu cố tốt cho Linh Nhi vẫn còn đang ngủ, liền mang theo Nghệ Phong đi về phương hướng sòng bạc.
Khi Nghệ Phong đi vào sòng bạc mới được sửa sang lắp đặt lại, đều nhịn không được hơi chấn động, các loại vật phẩm trong suốt lóe ra ánh sáng như ngọc, tất cả thiết bị chiếu sáng trong sòng bạc đều do hồng mộc tạo thành, lộ ra vẻ xa hoa cực độ. Mà những bức tường màu ám kim càng tỏa ra kim quang nhu hòa, khiến cho mọi người ở bên trong có một cảm giác xa hoa cao quý.
- Tử Âm tỷ thực sự bỏ ra tiền vốn rồi.!
Nghệ Phong cảm thán một câu, sòng bạc như vậy so với các sòng bạc lớn kiếp trước cũng xa hoa không kém.
Tử Âm cười cười nói rằng:
- Nếu muốn làm, liền làm tốt nhất!
Nghệ Phong quét mắt nhìn khắp sòng bạc, thấy người đến cũng không nhiều lắm, sòng bạc to như vậy, dân cờ bạc xếp đầy lên cư nhiên không đủ một phần năm không gian. Điều này làm cho Nghệ Phong cũng rõ ràng áp lực trong lòng của Tử Âm.
Dựa vào suy đoán của Nghệ Phong, sòng bạc như vậy, căn bản phải chật ních mới đúng. Tuyệt đối sẽ không quanh quẽ vắng lặng như vậy!
- Tầng thứ nhất là phòng khách bình thường, tầng thứ hai là phòng khách quý! Tầng thứ ba là phòng kim cương! Về phần tầng thứ tư, ta còn chưa có ý định mở ra, nhưng đã nghĩ đặt tên cho nó là phòng Chí Tôn!
Tử Âm giới thiệu, để Nghệ Phong gật đầu, trong lòng cũng muốn nhìn một chút sòng bạc đẳng cấp cao này hình dạng như thế nào, có phải thực sự có thể làm cho người ta sống mơ mơ màng màng hay không!
Tử Âm mang theo Nghệ Phong đi theo bên cạnh, vừa đi vừa giải thích nói:
- Càng lên cao, gian phòng trên lầu càng ít, diện tích gian phòng càng lớn. Hơn nữa thiết bị lắp đặt đều cực kỳ xa xỉ. Thêm vào đó tất cả các cô nương tiếp khách đều là những cô gái xinh đẹp nhất, quả thực có thể so sánh như vùng đất mộng mơ, thiên đường của lũ xú nam nhân như ngươi này. Nhất là ngươi!
Lúc Tử Âm nói đến chuyện này, cư nhiên có chút tức giận bất bình, tuy rằng nàng đã được kiến thức đời sống sinh hoạt thối nát của lũ quý tộc, nhưng vẫn là cực kỳ bất mãn với lối sống đó, cho dù bọn họ có thể mang đến cho nàng thật nhiều lợi ích!
- Ách…Tử Âm tỷ! Kỳ thực ta không phải xú nam nhân, ta là thơm nam nhân. Không tin ngươi tử ngửi ngửi mà xem!
Nghệ Phong nói xong đưa tay đến chiếc mũi tinh xảo của Tử Âm.
Tử Âm đưa tay ngăn lại cánh tay của Nghệ Phong, sắc mặt có chút đỏ bừng khẽ mắng:
- Đừng hồ đồ!
Lúc đi vào tầng thứ hai, con mắt Nghệ Phong không khỏi có chút trợn tròn, nữ nhân đi tới đi lui, không thể nghi ngờ không phải là mỹ nữ. Ngực to eo nhỏ chân dài, dáng người uyển chuyển đi qua, mang đến một làn gió thơm, khiến cho tâm thần Nghệ Phong như được thăng hoa!
Tử Âm thấy bộ dạng này của Nghệ Phong, hung hăng véo mạnh vào bên hông Nghệ Phong một cái nói:
- Chảy nước miếng kìa!
- A…
Nghệ Phong nhanh chóng lấy tay quẹt ngang khóe miệng, nhìn cánh tay vẫn khô ráo, lúc này Nghệ Phong mới hiểu được chính mình bị lừa.
- Hi hi…
Tử Âm cười nghiêng ngửa. Kiều diễm lan tràn, vô cùng xinh đẹp!
Nghệ Phong buồn bực trừng mắt liếc Tử Âm, đưa tay kéo một nữ tử vừa đi qua bên mình, nữ tử có hai hàng lông mày thon dài như bức tranh, hai trong mắt lóe ra như sao nhỏ. Dưới chiếc mũi nho nhỏ có một cái miệng nho nhỏ, môi hơi mỏng, khóe miệng khẽ nhếch lên về phía trước, mang theo môt điểm cười khổ. Toàn thân tản ra vài phần cảm giác tinh khiết!
Nghệ Phong rất lão luyện ôm lấy thắt lưng của nàng, cười hì hì nói:
- Vị tỷ tỷ này, chúng ta đi nói chuyện nhân sinh, nghiên cứu thân xem cấu tạo thân thể như thế nào được không?
Nữ tử nhìn thoáng qua thiếu niên so với mình còn nhỏ vài tuổi này, thủ đoạn lão luyện ôm lấy hông mình sờ soạng, hiển nhiên là kẻ già đời nhiều kinh nghiệm bướm hoa. So với tuổi của Nghệ Phong quả thực không hợp lý!
Chỉ là, thấy Nghệ Phong đi cùng chủ nhân sòng bạc phi thường xinh đẹp Tử Âm, nàng cũng hi hi nở nụ cười, tay hơi chuyển, theo bụng dưới của Nghệ Phong, trong nháy mắt đột phá quần lót Nghệ Phong chui vào. Bàn tay va chạm vào nơi đó của Nghệ Phong!
- Ách…
Nghệ Phong ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, thật không ngờ rằng nữ nhân nhìn bề ngoài thanh thuần như vậy, sẽ có động tác lớn mật kinh người. Thật đúng là xét người không thể nhìn tướng mạo!
- Kháo, Bản thiếu bị người khác đùa giỡn sao?
Trong lòng Nghệ Phong rất buồn bực nhưng không thể không thừa nhận sự thực trước mắt:
- Không được, bản thiếu nhất định phải đùa giỡn trở về!
Nghệ Phong cũng là một nam nhân, sao có thể chấp nhận dễ dàng tha thứ cho người khác đùa giỡn chính mình, như vậy khiến Nghệ Phong cảm giác cực kỳ có hại.
Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị thi triển cầm long thủ của chính mình, chỉ thấy Tử Âm đã quay về nữ nhân kia phẫn nộ quát:
- Bách Hợp, đi xuống. Ngươi đang làm cái gì?
Tiếng quát bất chợt của Tử Âm, khiến cho nữ nhân hơi sửng sốt, không nghĩ tới đại tỷ của chính mình sẽ có lửa giận lớn như vậy, thế nhưng nàng vẫn nghe lời buông lỏng ra bàn tay nắm chặt ấy ấy của Nghệ Phong, ngượng ngùng cười rời khỏi lòng Nghệ Phong.
Tử Âm hung hằng trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi thật đúng là hoa hoa công tử, có phải bình thường ngươi vẫn hay đi nơi có gió trăng, không tồi nha, thủ pháp rất thành thạo!
Nghệ Phong ngượng ngùng cười cười, lúc này mới nhớ lại bên cạnh mình còn một Tử Âm, đáy lòng hắn cảm thấy vô cùng hối hận. Thật hỏng rồi, hỏng thật rồi! Sau này cũng không thể tiếp tục đùa giỡn nữ nhân nữa. Tính vậy, ách, tính lại, nhất định phải muốn bí ẩn một chút! Hắc hắc…
- Cái kia, Tử Âm tỷ! Nàng biết đó, ta luôn rất ngay thẳng. Thế nhưng người ta muốn dựa vào trong lòng ta. Ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ, cho nên….
Nghệ Phong vô liêm sỉ đổ hết trách nhiệm lên người Bách Hợp!
- Hừ…
Nghệ Phong nói một câu, nhất thời khiến cho cả hai nữ nhân đều cảm thấy bất mãn. Đều tự hừ một câu!
Tử Âm không tiếp tục quan tâm Nghệ Phong, có chút buồn bực đi về phía trước!
Nghệ Phong thấy thế, đi theo tới, thế nhưng suy nghĩ một chút, vẫn quay đầu nói với Hoa Bách Hợp:
- Cái kia… Ngày hôm nay bị ngươi chiếm tiện nghi, chờ một chút nhất định ta sẽ chiếm trở về!
Bách Hợp cười hi hi ha ha không ngừng, quay đầu ném một cái mị nhãn, vì ngại Tử Âm nên không dám nói gì, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy khiêu khích.
- Móa… Không hổ là nữ nhân trong sòng bạc, quả nhiên đủ vị đạo, đủ phong tao!
Trong lòng Nghệ Phong cảm thán một câu.
- Có phải ngươi đang luyến tiếc người ta không? Ngươi muốn thì đuổi theo?
Bỗng nhiên Tử Âm quay đầu lại, nhìn Nghệ Phong hừ hừ nói.