Mị Ảnh

Chương 215: Chương 215: Bản thiếu gia đánh.




Câu nói này, nhất thời khiển Nghệ Phong ngậm miệng lại: Ai, người sáng tạo công pháp này thật quá ích kỷ! Quả thực cũng chỉ có lão ma đầu kia và Thiên Nghịch tu luyện Sát Lâu Ám Hắc Quyết, Cấm pháp ah, chậc chậc, ngưu tới cỡ nào.

Được rồi! Tin tức Thánh Tông lan truyền tin tức ta khiêu chiến với truyền nhân Tĩnh Vân Tông là sao? Người Sát Lâu các ngươi cũng tham dự?

Nghệ Phong nhìn Thiên Nghịch nói.

Thiên Nghịch cổ quái liếc mắt nhìn Nghệ Phong:

Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Đây chính là mệnh lệnh của Thánh Địa. Bảo tông môn Thánh Tông truyền đạt giúp. Tuy ràng rất nhiều tông môn Thánh Tông muốn làm theo ý mình, thế nhưng vẫn có chút nể mặt Thánh Địa. Vả lại, bọn họ thực sự muốn thấy người đã đả kích khí diễm của Tĩnh Vân Tông.

Sau khi Nghệ Phong nghe lời giải thích của Thiên Nghịch, nhất thời cười khổ.

Vốn tất cả chuyện này đều là Thánh Địa đứng phía sau trợ giúp ah. Bọn họ muốn gây áp lực đối với chính mình, có thể đây chính là muốn khảo nghiệm để chính mình xuống núi sao?

Trước đây ta vẫn đố kị, ngươi không phải trải qua khảo nghiệm cũng có thể xuống núi. Hiện tại ta đã minh bạch!

Thiên Nghịch cười hả hê. Khảo nghiệm xuống núi như vậy, nhất định mức độ khó nhất trên lịch sử Thánh Địa.

Ách...

Nghệ Phong trừng mắt liếc nhìn Thiên Nghịch nói:

Ngươi hãy chuẩn bị dược liệu cho tốt! Có khi ta phải dựa vào ngươi! Ai, xem ra ta cũng phải tu luyện thật nhanh.

Thiên Nghịch gật gật đầu. cũng rất kinh ngạc chuyện Nghệ Phong cần nhiều dược liệu cao cấp như vậy. Nghe ý tứ của sư phụ, hỉnh như hắn đã đạt tới y sư cao cấp. Chuyện này ít nhiều cũng khiến Thiên Nghịch chịu đả kích.

Không nhắc tới thực lực cường hãn, ngay cả y sư cũng có thể đạt tới biển thái này.

Được rồi! Thiên Nghịch, dựa vào thể lực trong tay ngươi có thể giúp ta điều tra truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông đạt tới trình độ nào được không? Dưới Tướng cấp còn được, nếu như đạt tới Tướng cấp. E là ta khóc không ra nước mắt.

Nghệ Phong bất đắc dĩ nói.

Có thể! Năm mươi vạn kim tệ!

Thiên Nghịch thản nhiên nói.

Khóe miệng Nghệ Phong co quắp lại, trợn trừng mắt liếc nhìn Thiên Nghịch nói:

Cút...

Mẹ nó, lão ma đầu sư phụ của ngươi cướp đoạt ta cũng đành nhịn, hỗn đản này cũng muốn cướp của ta?

Nghệ Phong nổi giận đùng đùng tách khỏi Thiên Nghịch, đi thẳng vào học viện. Thể nhưng, hình như bên trong có người đang chờ hắn. Hắn vừa mới đi vào, chỉ thấy một người đi tới trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi:

Ngươi chính là Nghệ Phong?

Nghệ Phong rất nghi hoặc, quan sát thanh niên trước mặt một hồi, cũng cảm thấy thanh niên không lớn hơn chính mình nhiều lắm. Có gắng lục lọi ký ức trong đầu, hình như cũng chưa từng gặp qua hắn.

Người kia tựa hồ cũng biết Nghệ Phong rất nghi hoặc, quay về phía Nghệ Phong giải thích:

Ta là Bản Bôn, lão đại chúng ta muốn gọi ngươi tới gặp mặt?

Lão đại các ngươi?

Nghệ Phong khẽ chau mặt, chính mình vừa tới trường học, mọi người còn chưa biết đến. Tại sao lão đại bọn chúng lại muốn tìm ta?

Chắc chắn ngươi muốn tìm ta sao? Có vẻ như ta không nhận ra người nào đó ở học viện Trạm Lam?

Nghệ Phong vuốt mũi nói.

Bản Bôn gật đầu, quay về phía Nghệ Phong nói:

Ngươi quen Bố Lan Địch chứ? Nếu như ngươi quen hắn, vậy không sai.

Những lời này, nhất thời khiến Nghệ Phong minh bạch. Hình như bọn họ là vì Bố Lan Địch ra mặt ah. Nghĩ vậy, Nghệ Phong liếc nhìn Bản Bôn, thản nhiên nói:

Không hứng thú. Vả lại, ngươi bảo lão đại gì đó về sau đừng làm phiền bản thiểu gia.

Câu nói này, nhất thời khiển mảnh người xung quanh ồ lên. Bọn họ thật không ngờ, cư nhiên có người dám cự tuyệt lời mời của cổ Lạp.

Bản Bôn tựa hồ cũng không phản ứng lại, thể nhưng nghĩ tiểu tử này là tân sinh, cũng bừng tỉnh. Có lẽ hắn không biết sự lợi hại của lão đại, càng không biết thế lực sau lưng lão đại tại học viện?

Ha ha! Ngươi đừng vội cự tuyệt như vậy, lão đại ta tên Cổ Lạp!

Bản Bôn tự ngạo nói.

Nghệ Phong đảo mắt, đối với kẻ thiểu năng này, thực sự Nghệ Phong không muốn nói gì thêm nữa. Bước từng bước đi quang qua người hắn.

Bản Bôn sửng sốt, hắn thật không ngờ sau khi nói ra tên lão đại, đối phương vẫn còn dám như vậy.

Tiểu tử! Ngươi đừng quá càn rỡ. Lão đại của chúng là một trong ngũ hổ trong Hoa Hạ bang. Nếu như người đắc tội với hắn, ắt không được sống yên ổn.

Bản Bôn nhìn Nghệ Phong, hung dữ nói.

Câu nói này, nhất thời khiến Nghệ Phong bước chậm lại.

Nhất thời Bản Bôn cười đắc ý, uy danh của Hoa Hạ bang, tiểu tử ngươi cũng sợ rồi sao!

Thể nhưng, dáng vẻ Nghệ Phong cũng không sợ hãi như hắn tưởng tượng, Nghệ Phong khẽ chau mày nói:

Vừa nãy ngươi nói bang phái nào?

Bản Bôn sửng sốt, lập tức nói:

Hoa Hạ bang!

Nghệ Phong cảm giác chính mình nổi giận, hắn không cần suy nghĩ, thân pháp Mị ảnh phát huy tới cực điểm, quay về phía Bản Bôn đạp mạnh một cước.

Bịch...

Một tiếng trầm muộn, Bản Bôn chưa kịp chuẩn bị liền bị một cước của Nghệ Phong đạp thẳng vào người. Thực lực của Bản Bôn chỉ là Nhân Cấp ngũ giai, đâu có thể chịu được một cước của Nghệ Phong. Nhất thời miệng phun máu tươi, đập mạnh lên mặt đất.

Toàn bộ đám người vây xem nhất thời ngây dại tại chỗ: Nguyên bản thấy Bản Bôn tìm Nghệ Phong, mọi người rất thông cảm với Nghệ Phong. Mỗi người bọn họ đều hiểu rất rõ thực lực Hoa Hạ bang, bang phái này hầu như là bang phái mạnh nhất tại học viện. Người chọc tới bọn chúng, sẽ bị đánh rất thảm. Điều này dẫn đến, người Hoa Hạ bang đi ngang khắp học viện.

Thể nhưng, ngày hôm nay cư nhiên có một tân sinh không nói một lời xuất thủ đánh người Hoa Hạ bang. Đây chính là trực tiếp khiêu khích, hoàn toàn không để Hoa Hạ bang trong mắt.

Nghệ Phong cảm giác một cước vừa nãy, không hề cảm thấy lửa giận trong lòng chính mình giảm đi nửa phần. Hắn đi tới trước mắt Bản Bôn đang nằm trên mặt đất, hung hăng đạp mạnh.

Nhất thời, một tiếng kêu thảm thiết vang lên hư không. Điều này cũng khiển mọi người rùng mình, toàn bộ đám người nhìn Nghệ Phong có chút kinh hãi: Tiểu tử này, có vẻ quá độc ác đi. Hắn không coi mạng người ra gì!

Có lẽ suốt đời này Nghệ Phong không được trở lại Hoa Hạ, thể nhưng đây mãi mãi là mộng ước thần thánh trong lòng hắn. Dù hắn không phải người tốt đẹp gì, nhưng ít nhất hắn tự nhận là người yêu nước. Tại dị giới đất khách quê người, hắn thực sự muốn giữ hai từ này cho mình, đồng thời, lúc này tâm tình của hắn rất không vui, hắn muốn chình người, cũng để một số người phải suy nghĩ thật kỹ trước khi động tới hắn, và một phần quan trọng là Nghệ Phong muốn chứng minh chính mình, không muốn nữ nhân của chính mình phải khó xử.

Nghệ Phong càng nghĩ, cảm giác chính mình càng nổi giận! Hắn lại lần nữa đá mạnh Bản Bôn thêm mấy đá, trong miệng mắng lớn:

Mẹ nó! Từ Hoa Hạ này các ngươi cũng dám dùng. Kháo... Lão tử chôn sống các ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.