Mị Ảnh

Chương 248: Chương 248: Báo thù




Cho nên dưới ánh mắt nghi hoặc của Trân Ny Đan, Nghệ Phong mở nắp bình nhỏ hai giọt lên người nam tử trung niên.

- Ngươi đang làm gì thế?

Trong lòng Trân Ny Đan có một loại dự cảm không tốt liền quát to.

Nghệ Phong không đáp lại chỉ nhún vai nói:

- Trị liệu cho phụ thân của nàng a! Ha ha, nếu như nàng không hy vọng phụ thân của nàng khỏi hẳn thì ta sẽ không động thủ nữa.

Nói xong, Nghệ Phong chuẩn bị thu hồi bình dịch thể kia.

Trân Ny Đan nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nghệ Phong, đối mặt với ánh mắt của hắn, nàng chậm rãi hít một hơi sâu vào rồi nói:

- Xin lỗi! Mời ngươi tiếp tục!

Tư thái như vậy khiến cho Nghệ Phong xem trọng Trân Ny Đan thêm một phần. Rõ ràng nữ nhân này chán ghét chính mình tới cực điểm thế nhưng hiện giờ còn có thể bày ra thái độ như vậy, quả thực rất có cá tính.

Nghệ Phong nhỏ hai giọt dịch thể lên người của nam tử trung niên, hắn nở nụ cười, vẻ cười rất quỷ dị làm đáy lòng Trân Ny Đan có chút sợ hãi.

Khi máu tươi từ ngón tay của nam tử trung niên chuyển hẳn sang màu đỏ hồng thì Nghệ Phong mới thở ra được một hơi. Hắn vung tay lên thu lại kim châm trong nháy mắt, nguyên bản vẻ mặt đen kịt của nam tử trung hiện giờ cũng có chút ánh sáng hồng nhuận!

Thế nhưng dáng vẻ như vậy cũng không khiến cho Trân Ny Đan vui vẻ. Nàng kinh hãi nhìn ngón tay phóng ra máu độc của nam tử trung niên. Chỉ thấy máu đỏ trong đó phun ra ngoài liên tục không có chút ý định dừng lại. Dựa theo tốc độ chảy xuống này, cho dù nam tử trung niên giải được độc thì cũng phải chết vì bị thiếu máu không còn nghi ngờ gì nữa.

- Này... Này có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trân Ny Đan tức giận nhìn Nghệ Phong, thấy máu tươi chảy ra liên tục, vừa nổi giận vừa sợ hãi.

Nghệ Phong thấy thế liền cười hắc hắc nói:

- Ngươi cho rằng danh tiếng của Lam Lộ Thủy chỉ có vậy thôi sao? Cho dù được người khác giải độc cho thì cũng chỉ có thể thấy người bị mất máu mà chết!

- Chẳng lẽ không có cách nào cầm được máu lại sao?

Trân Ny Đan nhìn máu chảy càng ngày càng nhiều, đã tràn ra khỏi cái chén đang cầm trên tay. Trong lòng nàng vô cùng kinh khủng, hiện giờ máu chảy xuống như thế này, cho dù phụ thân có vài phần thực lực thì chỉ sợ cũng không thể kiên trì được a!

- Biện pháp cầm máu thực ra là có. Chỉ là ta chỉ đáp ứng giải độc thôi! Không có đáp ứng giúp hắn cầm máu nha!

Nghệ Phong nói rất chăm chú. Trong lòng thầm nhủ Khắc Lạp Khắc chỉ cấp cho mình thù lao giải độc, cũng không cấp cho chính mình thù lao cầm máu!

Rốt cuộc Trân Ny Đan biết được ý tứ phóng hỏa đánh cướp của tên hỗn đản này nói vừa rồi là gì, thủ đoạn của hắn so với đánh cướp phóng hỏa còn muốn cao hơn.

- Ngươi nói đi, muốn thù lao gì?

Trân Ny Đan lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, cắn răng thương lượng.

- Hà hà! Nàng là lão bà của Khắc Lạp Khắc! Ta sẽ cấp cho nàng chút mặt mũi, người khác thì chỉ cần một ma tinh tứ giai là đủ. Còn các nàng thì một ma tinh ngũ giai là được!

Nghệ Phong khẽ cười nói.

Vừa rồi Nghệ Phong quan sát gia thế của Trân Ny Đan, hiển nhiên nàng rất giàu. Ở gần Khủng Cụ Sâm Lâm, cõ lẽ một viên ma tinh ngũ giai cũng không có gì khó khăn.

Trái ngược lại Trân Ny Đan hít vào một ngụm hàn khí: Nghệ Phong quả thật quá công phu sư tử ngoạm, ma thú ngũ giai đã tương đương với cao thủ Tướng Cấp của nhân loại rồi. Ma tinh của nó có thể thấy được trân quý tới cớ nào, hắn cư nhiên đòi lấy đi một viên.

Trân Ny Đan thấy phụ thân của chính mình càng ngày càng chảy nhiều máu, hung hăng liếc mắt nhìn Nghệ Phong. Không biết lấy ra một viên ma tinh từ nơi nào nói:

- Cho ngươi. Nhanh cầm máu!

Nghệ Phong thuận lời tiếp nhận, cho vào ngay Nạp linh giới. Ma tinh ngũ giai cũng đủ cho mình sử dụng truyền tống trận vài lần, rốt cục cũng giải quyết xong lộ phí trở về!

Dưới đôi mắt trợn trưng của Trân Ny Đan, Nghệ Phong không nhanh không chậm lấy ra kim châm lần thứ hai, vung tay lên liền cắm vào trên ngón tay đang chảy máu của nam tử trung niên. Nhất thời nguyên bản dòng máu đang chảy xối xả bị chặt đứt lại trong nháy mát, Trân Ny Đan nhìn thấy vậy liền thờ dài một hơi.

Nghệ Phong để chén máu hôi tanh sang một bên, quay sang phía Trân Ny Đan nói:

- Gọi ngươi chôn thứ độc hại này xuống đất thật sâu!

Lam Lộ Thủy không phải độc dược bình thường, nếu như người thường gặp phải mà không có đấu khí áp chế thì chắc chắn phải chết. Nếu không nó cũng không có khả năng hạ độc được một cao thủ Tướng Cấp. Tuy rằng Nghệ Phong tự nhận chính mình không phải là người tốt thế nhưng hắn cũng không hy vọng những người vô tội khác không cẩn thận gặp phải nó mà chết.

Cũng chính bởi vì độc sư khi hành sự dễ liên lụy tới người vô tội cho nên hiện giờ mỗi một người độc sư đều có danh tiếng rất lớn.

Trân Ny Đan ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Thật không ngờ ngươi cũng biết quan tâm tới sống chết của người khác!

Nghệ Phong thở dài một hơi nói:

- Không có cách nào. Khuyết điểm của ta là quá thiện lương!

- Phi!

Trân Ny Đan không thèm để ý tới tên vô sỉ này, nàng gọi người hầu dựa theo phân phó của Nghệ Phong đi làm. Vừa lúc nãy, một người hầu phải đi tìm dược liệu cho Nghệ Phong, để tìm được những dược liệu ấy, người hầu này phải chạy đi tìm khắp nơi không kịp thở, có mấy vị thuốc không có trong phủ đệ, hắn phải mượn thế lực trong phủ để đi lấy về. Có thể thấy được công phu sư tử ngoạm của Nghệ Phong lớn tới mức nào.

Nghệ Phong lấy được từ trong tay người hầu không ít dược liệu, hắn không chút đắn đo liền đưa chúng vào bên trong nạp linh giới.

Mấy người thấy một màn như vậy trong nháy mắt liền biết Nghệ Phong nhờ vào việc là người giải độc cho nên trắng trợn bóc lột dược liệu của bọn họ. Tuy rằng ai nấy đều hận Nghệ Phong gian xảo thế nhưng cũng biết da mặt của người này đã dày tới cực hạn nên có nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng.

- Khụ! Có chút dược liệu mà tìm khắp nơi lâu như vậy! Các ngươi thật là mất mặt!

Nghệ Phong nói xong thở dài một hơi, phảng phất như không biết vừa rồi chính mình đã đánh cướp bao nhiêu đồ trân quý.

- Da mặt của Khắc Lạp Khắc so với người này còn kém xa!

Rốt cục Trân Ny Đan khong nhịn được nói.

- Ha ha! Đa tạ đã khích lệ. Chỉ có điều đây là thù lao bình thường. Mời một y sư cao cấp xuất thủ, chút ấy tính là gì?

Nghệ Phong khẽ cười nói.

- Ta chưa từng thấy qua người nào có thể vô sỉ tới mức báo thù mấy lần như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.