Nàng vừa định tiến lên nói lời dối trá với đối phương một phen! Đã thấy đối phương không thèm quan tâm tới lời nói của chính mình, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Khắc Lạp Khắc, vẻ mặt tràn đầy trêu chọc nói rằng:
- Ha ha, không tồi nha! Chui vào phủ đệ nhà người ta có thoải mái hay không?
- Ánh mắt Phong thiếu thật chuẩn xác, ta chưa từng ở một nơi nào thoải mái như ở đây. Chậc chậc, nữ tử bị ngươi cường bạo cẩn thận hầu hạ ngươi, cảm giác này sảng khoái ngây ngất!
Khắc Lạp Khắc cười tà nói, Trần Ny Đan ở bên cạnh nghe được liền xanh xám mặt mày!
- Khụ! Nhà ngươi thật xấu xa, chuyện như vậy bản thiếu gia không làm được.
Nghệ Phong khinh thường nói với Khắc Lạp Khắc:
- Còn có điều này, các ngươi đang xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao suốt nửa tháng qua còn chưa giải quyết xong Khẳng Lợi?
Khắc Lạp Khắc nhún vai nói:
- Không biết tên Khẳng Lợi ăn phải thuốc tráng dương gì mà đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy, thực lực của hắn đề cao lên vài phần. Cha vợ của ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa độc thuật của ta đối kháng Sư Cấp không thành vấn đề, thế nhưng nếu dùng để đối kháng Tướng Cấp sẽ không có bao nhiêu tác dụng, lần trước cha vợ của ta cũng đã nói với ta, ta không độc được hắn!
Nghệ Phong gật đầu, đưa tay giơ trước mặt Khắc Lạp Khắc nói:
- Vô Hoa Quả?
Lời vừa dứt, Trần Ny Đan nhanh chóng mang Vô Hoa Quả từ trong lòng ra, cẩn thận đưa cho Nghệ Phong!
Nghệ Phong nhìn Vô Hoa Quả tỏa ra mùi thơm ngát nồng nặc, trong lòng vô cùng sung sướng, có Vô Hoa Quả lại thêm mấy dược liệu nữa hẳn là chính mình có thể luyện chế ra đan dược lục giai rồi. Giá trị của đan dược lục giai đủ khiến cho người đời điên cuồng, bao gồm cả Nghệ Phong!
- Vô Hoa Quả này là của nữ tử che mặt phải không? Nàng đã đi tới nơi nào rồi? Chúng ta còn chưa nói chuyện nhân sinh?
Đối với nữ nhân có vóc người hoàn mỹ kia, Nghệ Phong vẫn bị ảnh hưởng rất sâu, hắn vẫn muốn cam tâm tình nguyện giao lưu với nàng!
Tuy rằng Trần Ny Đan cảm thấy hai người trước mặt rất buồn nôn, thế nhưng nàng cũng biết hai người này nắm trong tay số phận của gia tộc, cho nên cố gắng nén tức giận nói rằng:
- Ngu tỷ tỷ đi đế đô rồi!
- Ách... Lẽ nào nàng đi đế đô để tìm ta? Khụ, mị lực của ta quá lớn, ta cũng không có cách nào, luôn luôn có nữ nhân vì ta mà nhớ nhung không ăn không uống!
Nghệ Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, đối với chuyện nữ nhân mình muốn giao lưu đi vào đế đô để tìm chính mình, hắn cảm thấy không hiểu vì sao mị lực của chính mình lớn tới vậy?
- Phong thiếu! Ngươi xem có phải nên giải quyết vấn đề Khẳng Lợi trước tiên hay không nha!
Khắc Lạp Khắc nghĩ tới chuyện này liên đánh ra một quyền vào không trung, phảng phất như muốn đập chết tên hỗn đản đó.
- Ừm, vậy đi xem thế nào! Một tên cặn bã bị điên cũng không giải quyết được. Các ngươi thật quá mất mặt!
Nghệ Phong thở dài một hơi, nói ra một câu khinh thường bọn họ.
Khóe miệng Trần Ny Đan hơi co quắp lên: Tướng Cấp là cặn bã? Nếu ngươi giỏi thì đi giúp ta giải quyết xem thế nào?
...
Đoàn người nhanh chóng đi tới một chỗ, chu vi xung quanh toàn người là người, ai nấy đều cảnh giác nhìn Khẳng Lợi đầy máu me, thậm chí có người hơi run hai chân.
Nghệ Phong thuận mắt nhìn lại, rồi hít sâu vào một hơi lãnh khí, chỉ thấy trên mặt đất có mấy người nằm lung tung, từng vòi máu chảy ra khỏi cơ thể bọn họ, thấm xuống mặt đất, để toàn bộ mặt đất nhuộm thành một mảnh đỏ sẫm. Đồng dạng làm cho đáy lòng run sợ chính là mấy cái chân tay bị đứt đoạn kia còn đang hơi rung động.
Máu tươi đọng lại đỏ sẫm, tản ra mùi vị máu tanh, chiến trường giống như Tu La khiến Nghệ Phong hít sâu vào một hơi, đồng thời thì thầm trong miệng:
- Kháo, tên ma quỷ này thật đúng là tàn nhẫn! Vì sao hắn hạ thủ được!
- Phi!
Khắc Lạp Khắc và Trần Ny Đan cùng nhau khinh bỉ: tiểu tử ngươi còn mặt mũi để nói những lời đó sao, hành vi trước đây của ngươi so với hắn bây giờ cùng không tốt hơn một chút nào. Thậm chí danh hào ma quỷ tàn nhẫn máu tanh cũng không đến lượt Khẳng Lợi.
- Khụ! Bản thiếu gia là người trong sạch thuần khiết, nhưng bao giờ cũng bị các người ngộ nhận!
Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ nói.
Nói xong hắn không quan tâm tới Khắc Lạp Khắc cùng Trần Ny Đan, nhanh chóng bước chân về phía giữa sân.
- Y sư đại nhân tới rồi!
Nhìn thân ảnh của Nghệ Phong, mọi người liền sửng sốt, lập tức cảm thấy vui vẻ trong lòng. Y sư đại nhân tiêu thất hơn một tháng, rốt cục cũng đã xuất hiện. Lấy thực lực của y sư đại nhân cộng thêm Áo Mỗ, tuyệt đối có thể chém chết tên ma quỷ này!
Vẻ mặt Khẳng Lợi dữ tợn, từ lúc nhìn thấy Nghệ Phong thì sắc mặt càng trở nên dị thường, giống như đang gào lên một tiếng, gân xanh nổi hằn trên trán, nguyên bản con ngươi hình tam giác bây giờ ngưng tụ thành một đường chỉ âm hàn. Sát ý thấu nhập vào phảng phất như muốn lăng trì Nghệ Phong thành vạn mảnh!
- Ai nha... Đây không phải là đại nhân Khẳng Lợi của chúng ta sao? Vì sao lại chật vật như vậy? Ở trong thành Khủng Cụ còn có người dám vây công ngươi sao?
Nghệ Phong nhìn Khẳng Lợi kinh ngạc nói, bộ dáng không thể tin được!
- Ngao...
Một câu nói châm chọc của Nghệ Phong càng khiến cho Khẳng Lợi dữ tợn lên, đấu khí trên người hắn tăng lên thêm lần nữa, áp bách không khí trở nên trầm trọng vạn phần, mọi người ở xung quanh cảm thấy có chút khó thở, không kìm lòng được lùi về phía sau hai bước!
- Ha ha? Vì sao a? Muốn động thủ với ta? Khụ... Ngày hôm nay bản thiếu gia không muốn đánh nhau, hay là đổi vào ngày khác thế nào?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Khẳng Lợi. Vẻ mặt tràn đầy trêu chọc.
- Ta muốn giết ngươi!
Khẳng Lợi giận dữ toàn thân run run. Gân xanh giống như rắn độc nổi lên trên trán, hiển nhiên đang giận giữ tới cực điểm.
- Tiểu tạp chủng, ta phải làm thịt ngươi!
Vẻ mặt Khẳng Lợi dữ tợn phát ra một tiếng gầm giận dữ, đấu khí mạnh mẽ bao trùm lên thân quyền, một cỗ kình khí cường đại nổi lên nhanh chóng bay về phía Nghệ Phong.
Một quyền nổi giận của hắn mang theo khí thế xé trời hung hăng hướng về ngực của Nghệ Phong đập tới. Nhìn khí thể này, mọi người không khỏi nghi ngờ nếu như Nghệ Phong bị đánh trúng thì không chết cũng phải tàn phế!
Tiếng gió thổi gào thét khiến Nghệ Phong rất bất đắc dĩ, hắn thở dài một hơi nói:
- Khụ, các ngươi a. Quá bạo lực rồi. Tại sao không học theo thái độ hài hòa của ta đây?
Thở dài rung đùi đắc ý một phen, thanh âm gió thổi áp bách tới càng lúc càng lớn, Nghệ Phong cảm thụ được áp lực lớn mạnh, trong lòng cũng không dám coi thưởng. Thân ảnh nhanh như chớp liền biến mất tại chỗ.