Tiêu Công nghe được Liễu Mộng Nhiên nói, hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, hình như vị đệ tử này của mình coi trọng Nghệ Phong rồi thì phải. Tiêu Công ngẫm lại, đúng thật là có loại khả năng này, vị đệ tử này đối với tài học vấn có một loại yêu thích cực kỳ cuồng nhiện, hiện tại xuất hiện một người có khả năng thắng được nàng trong tài học vấn, nàng không dao động mới là lạ. Điều quan trọng nhất là, thực lực của Nghệ Phong, cũng cường hãn quá mức, cái đó rất tiếp cận với yêu cầu trong lòng của Liễu Mộng Nhiên.
Tiêu Công nhìn không thấu Nghệ Phong, tại trước mặt hắn, Nghệ Phong xuất hiện vô số tính cách, có lúc tiểu tử này vô sỉ xấu xa, thế nhưng có lúc hắn lại thấy tiểu tử này rất trọng tình trọng nghĩa. Từ lần hắn vì Thiên Nghịch đại náo thuyền hoa là có thể nhìn ra tính cách đó. Tiểu tử này dường như hành sự không chút kỷ luật, nghĩ thế nào là làm như thế vậy, da mặt dày lông không mọc nổi!
- Mộng Nhiên, không lẽ ngươi muốn đi làm nha hoàn cho Nghệ Phong sao?
Tiêu Công nhìn đệ tử của chính mình dò hỏi.
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, một lúc lâu mới yếu đuối nói:
- Mộng Nhiên đã thua trong vụ đánh cược vừa rồi!
Tiêu Công nghe nói như thế, hắn thực sự ngạc nhiên. Lập tức bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thực Mộng Nhiên không cần quan tâm đến chuyện đánh cược đó, tính cách của Nghệ Phong thật ra ta cũng biết một điểm. Vừa rồi thuần túy là hắn nhàn rỗi đùa nghịch với ngươi mà thôi!
Tiêu Công thực sự không hy vọng, đệ tử đắc ý của chính mình đi làm nha hoàn cho Nghệ Phong, nếu thực sự như vậy, vị đệ tử tuyệt sắc này không bị Nghệ Phong phá hoại mới là lạ.
- Ách…
Liễu Mộng Nhiên không nói gì, Tiêu Công nhìn ánh mắt của nàng, lại nhìn không ra rốt cuộc ý nghĩ hiện tại của nàng là gì. Điều này làm cho Tiêu Công chỉ biết cười khổ bất đắc dĩ.
Nghệ Phong đi vào sòng bạc, gọi một thị nữ lại hỏi thăm một chút vị trí của Tử Âm, sau đó liền hướng về phía một phòng riêng đi tới.
Tử Âm ngồi trong phòng, toàn thân mặc cẩm y màu tím, da thịt trắng noãn, cần cổ một mảnh bạch tuyết như bạch ngọc, theo cổ nhìn xuống, song phong ngạo nghễ. Đường cong uyển chuyển hiện ra hấp dẫn khiến người ta mê mẩn nhìn không chớp mắt, dựa vào thị giác hầu như có thể cảm giác được đàn hồi từ trên đó.
Mái tóc đen thùi bó rên đỉnh đầu thành một vòng cung, dung nhan tuyệt mĩ lại tản ra bộ dáng thướt tha thành thục, chỉ cần ở điểm này, cũng đã rất rung động lòng người rồi.
Song phong căng phồng, chân dài mông to, thân thể xinh đẹp, phối hợp lại với nhau thành một vưu vật hiếm thấy nhân gian.
- Tử Âm tỷ!
Nghệ Phong đi tới trước mặt Tử Âm, nhẹ giọng hô.
- Nghệ Phong, ngươi đã đến rồi sao?
Tử Âm cao hứng đứng dậy đi thẳng tới trước mặt Nghệ Phong, bởi vì nàng kích động, trước ngực cũng tùy theo nhún vài cái, khiến cho con mắt Nghệ Phong thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Tử Âm thấy con mắt Nghệ Phong giống như bộc phát ra hỏa diễm nhìn chằm chằm vào bộ ngực của chính mình, sắc mặt nàng có chút nóng lên, giận dữ liếc mắt Nghệ Phong nói:
- Nhìn cái gì?
- Ha ha…
Nghệ Phong ngượng ngùng cười cười:
- Vẫn là Tử Âm tỷ quá mức mê người, ta không nhịn được!
Tử Âm trắng mắc liếc Nghệ Phong:
- Phải không? Ngươi không muốn nói cho ta biết nữ nhân kia là ai sao? Có nàng rồi ngươi còn có thể nghĩ ta mê người?
- Ha ha…
Nghệ Phong cười khúc khích hai tiếng che giấu nói:
- Đều mê người, đều mê người! Được rồi, Tử Âm tỷ vội vã tìm ta tới làm gì, phát sinh chuyện gì sao?
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn Tử Âm, vừa rồi hắn mới nhìn quét một vòng quanh sòng bạc, cũng không phát hiện điểm khác biệt nào, tất cả đều đang tiến hành đâu vào đấy.
Tử Âm thấy Nghệ Phong nói sang chuyện khác, nàng cười cười, cũng không tiếp tục để vấn đề dây dưa trên người Tần Y:
- Ừm, bây giờ còn chưa phát sinh chuyện gì, bất quá có thể lập tức sẽ xảy ra.
- Xảy ra chuyện gì?
Nghệ Phong nhíu nhíu mày.
Tử Âm thở dài một hơi, hơi chút bất đắc dĩ nói:
- Hung Lang và Tàn Bạo đến sòng bạc, đang ngồi ngay trong phòng riêng của sòng bạc.
- Hung Lang? Tàn Bạo? Là bọn nào?
Nghệ Phong rất nghi hoặc hỏi.
Tử Âm giải thích nói:
- Hai vương giả khác trong thế giới ngầm của đế đô! Biệt hiệu Hung Lang, Tàn Bạo!
- A! Tên này quả nhiên đủ hung ác độc địa. Ha ha, nếu bọn họ đến sòng bạc, vậy để cho bọn họ đến đi. Cho chúng ta làm điểm sinh ý, chúng ta hoan nghênh mà!
Nghệ Phong không cho là phải cười cười nói.
Tử Âm giận dữ liếc mắt nhìn Nghệ Phong:
- Ngươi thật sự không rõ hay giả bộ không rõ? Bọn họ đang dùng kiểu chồn đi chúc tết gà, bọn chúng không mang theo ý tốt đến.
- Ha ha! Không phải đến hiện tại bọn họ vẫn chưa làm gì sao?
Nghệ Phong nói:
- Tử Âm tỷ cũng không nên quá mức run sợ. Nơi này là địa bàn của chúng ta. Chẳng lẽ còn sợ bọn họ hay sao?
Tử Âm đối với tính tùy tiện của Nghệ Phong Tử Âm rất bất đắc dĩ:
- Bọn họ cũng đều dẫn theo một đám thủ hạ đến, mà những thủ hạ kia lại là phụ tá đắc lực của bọn họ. Hầu như là thực lực cực mạnh của bang hội. Thành viên hai bang cùng tụ lại một chỗ, nếu như gây sự trong sòng bạc, ta căn bản không thể chống đỡ nổi, cho nên mới gọi ngươi đến đây!
- Ừm!
Nghệ Phong ừm một tiếng, dường như cũng không quan tâm đến chuyện đó, điều này nhất thời khiến cho Tử Âm có chút nóng nảy.
- Nghệ Phong, chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến những điều ta nói sao?
- Ừm!
Nghệ Phong quay ra cười hì hì với Tử Âm, đi tới bên người nàng, đưa tay cầm lấy cánh tay Tử Âm, kéo nàng ngồi xuống ghế cười nói:
- Tử Âm tỷ cứ yên tâm đi! Ta tự nhiên biết ý tứ của nàng, không phải là chồn chúc tết gà sao? Khôn có vấn đề gì hết, Tử Âm tỷ không cần lo lắng, cứ giao cho ta là được rồi.
- Nhưng mà…
Tử Âm vừa muốn nói gì, đã bị Nghệ Phong ngắt lời nói:
- Đừng lo lắng, để cho bọn họ chơi thoải mái đi. Nếu như bọn họ không gây ra chuyện gì thì thôi, nếu như bọn họ muốn gây rối, hừ… Lúc đó đừng trách ta ngoan độc…
Trong mắt Nghệ Phong hiện lên một đạo hàn quang, khiến Tử Âm nhìn thấy trong lòng cũng có chút run run.
- Thế nhưng, thực lực hai người Hung Lang và Tàn Bạo rất cao. Bất luận một người trong bọn họ đều mạnh hơn ta một bậc. Tuy rằng ngươi mạnh, thế nhưng dù sao cũng chỉ là một Tướng Cấp nhất giai. Làm sao có thể chống đỡ được nhiều người như vậy? Ngươi…
Tử Âm nói đến phân nửa, vừa nhìn thấy người đẩy cửa đi vào, lập tức liền ngừng lời của nàng, cũng rốt cuộc rõ ràng vì sao Nghệ Phong không lo lắng chút nào rồi.