Mị Ảnh

Chương 168: Chương 168: Chủ nhân Sát Lâu.




Trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra thế lực cường đại, khiển Vương cấp áo bào đen cười đắng ngắt: vốn chính mình trong mắt người ta chính là chó đợi người ta làm thịt.

- Tần Y! Chúng ta đi!

Nghệ Phong kéo tay Tần Y, mang theo Tần Y đầy nhu tình rời khỏi đấu trường, khiển mọi người ngây dại tại chỗ.

Nghệ Phong không phải không muốn làm thịt hai đại Vương cấp này, bất quá chuyện này liên quan rất lớn. Tuy ràng hai người này vừa mới trở thành Vương Cấp, nhưng dù sao cường giả Vương cấp rất ít, ở bất cứ đâu cũng đều là nhân vật thành danh. Huống hồ đây còn là lực lượng của hoàng thất. Nếu như thực sự làm thịt hai Vương cấp này, e là ngày sau chính mình không được sống yên ổn.

Đây cũng là nguyên nhân, Nghệ Phong có chút điềm đạm. Hiện tại không phải lúc thích hợp để hắn tiết lộ thân phận.

Khi Nghệ Phong tới trước phủ ngoại công, người mặc hắc ý thần bí kia theo sau Nghệ Phong, rốt cục cũng mở miệng nói:

- Ta có vài lời muốn nói với ngươi.

Ngữ điệu giống như người chết, trong đó tiết lộ sát ý lạnh lùng tới cực điểm. Lời này khiển Nghệ Phong trừng mắt: Thảo nào dáng vẻ Thiên Nghịch cũng lãnh khốc như vậy, cảm tình chính là ma đầu này dạy dỗ.

- Ta tưởng ràng ngươi vẫn theo ta, không nói lời nào. Có gì ngươi cứ nói!

Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía ma đầu này, cười nói.

Ma đầu này chính là sư phụ của Thiên Nghịch, nắm Sát Lâu trong tay! Nghệ Phong nghĩ chuyện ma đầu này giải quyết hai đại Vương cấp kia, bởi hai ngày trước chính mình tìm tới căn cứ của Sát Lâu tại Đế Đô. Có lẽ người khác muốn tìm tới căn cứ của Sát Lâu sẽ rất khó khăn. Thể nhưng đối với Nghệ Phong mà nói, là chuyện rất đơn giản." Bởi thiểu chủ Sát Lâu Thiên Nghịch đã nói hết với chính mình.

Điều bất ngờ chính là, lão ma đầu này vừa tới căn cứ Sát Lâu tại Đế Đô. Vừa vặn nạp làm tráng đinh. Bất quá, hắn phải trả cái giá khá đắt.

Lão ma đầu khẽ nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Tần Y, lạnh lùng nói. Khiến toàn thân Tần Y khẽ run lên, nhìn đôi mất lão nhân thần bí trước mất này lại càng kinh hãi.

- Lão ma đầu, ngươi có chuyện gì hãy nói mau. Chuyện của ta không liên quan tới nàng.

Nghệ Phong bất mãn nhìn lão ma đầu.

Ba từ lão ma đầu, khiến ánh mất hắn ngưng trọng, khí thế mạnh mẽ tới cực điểm uy áp Nghệ Phong. Khiến Nghệ Phong cảm giác được từng đạo sát khí cường bạo thâm nhập vào cơ thể chính mình, khiển hắn có chút sợ hãi. Đối với ma đầu giết người như ma quỷ này, trong lòng hắn cũng có chút khiếp sợ.

- Tiểu tử! Tốt nhất, ngươi không nên chọc tức ta. Bằng không, ta sẽ giết chết ngươi!

Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng, bất đắc dĩ nói:

- Thực ra ta không nghi ngờ những lời này của ngươi, thể nhưng ít nhất hiện tại ngươi sẽ không giết bản thiếu gia. Ngươi còn muốn bản thiếu gia làm gì đó giúp ngươi, ngươi không bao giờ làm buôn bán lỗ vốn.

-Hừ!

Lão ma đầu triệt bỏ khí thế của hắn, quay về phía Nghệ Phong nói:

- Bất quá, ta muốn nhắc nhở ngươi. Đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng!

Sau khi Nghệ Phong nghe xong lời này, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi thật độc ác. Ta cầu ngươi ra tay một lần mà thôi, rõ ràng ngươi muốn ta giúp Thiên Nghịch ba lần. Ta cảm thấy bản thiếu gia ta rất thiệt thòi.

Nghệ Phong tìm được ma đầu này trợ giúp, quả thực hắn sảng khoái nhận lời. Bất quá, điều kiện hắn muốn chính là chính mình phải giúp Thiên Nghịch ba lần. Aizzz, hôn đản Thiên Nghịch kia còn tính toán tỉ mỉ hơn ta. Ba lần này, chuyện tình giống vậy nhất định hắn sẽ không tìm chính mình. Đúng là loại công phu sư tử ngoạm.

- Ngươi tự nguyện!

Câu nói của lão ma đầu, nhất thời khiển Nghệ Phong ngậm miệng: Được, ai bảo hiện tại thực lực của chính mình không cường đại. Đành phải để hắn tùy ý ăn hiếp. Bất quá, nếu như lão ma đầu này không coi trọng quan hệ của bản thiếu gia và Thiên Nghịch. Thực ra sẽ không tới giúp mình.

- ít ngày nữa Thiên Nghịch sẽ tới Đế Đô, nắm giữ công việc ở đây. Nếu như có thể, ngươi phải giúp hắn nhiều hơn.

Đột nhiên lão ma đầu quay về phía Nghệ Phong nói, giọng điệu rất hiền lành.

Lúc này Nghệ Phong nghe xong, hắn sửng sốt, có chút nghi hoặc nói:

- Sát Lâu xảy ra chuyện? Lần trước ngươi cũng tới sớm hơn Thiên Nghịch.

Lão ma đầu thản nhiên nói:

- Mấy lão già nháo chuyện mà thôi, không gây được sóng gió

Nghệ Phong nghe vậy, cũng không hỏi tiếp, dù sao đây cũng là chuyện của Sát Lâu hắn:

- Ngươi yên tâm đi! Chuyện gì giúp được ta sẽ giúp. Bất quá, ngươi cũng phải hiểu. Tuy ràng thân phận của ta tại Thánh địa có chút đặc biệt. Thế nhưng không thể vận dụng thế lực tại Thánh địa. Nên lần này ta phải nhờ ngươi giúp ta lần này.

Lão ma đầu không trả lời Nghệ Phong, mà nói:

- Loại dược liệu ngươi muốn, ta sẽ kêu Thiên Nghịch mang tới. Bất quá, ngươi phải giao cho Thiên Nghịch 5 phần thành phẩm.

Nghệ Phong đành phải chấp nhận gật đầu, ai bảo chính mình không kiểm được dược liệu.

Lão ma đầu thấy Nghệ Phong ưng thuận, cũng không nói thêm lời nào. Thoáng chốc biến mất trước mặt Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong không khỏi cảm thán: Không hổ là chủ nhân Sát Lâu, tốc độ thực sự quá cường hãn.

Nghệ Phong trông thấy Tần Y đang ngơ ngác nhìn chính mình, liền nói:

- Hiện tại đã hiểu! Lão ma đầu này chính là sư phụ của Thiên Nghịch. Mẹ nó, ta thỉnh hắn giúp ta một bận.

Rõ ràng bắt ta báo đáp cao như vậy.Tần Y nghe Nghệ Phong nói, trong lòng khẽ chấn động. Không ngờ người vừa nãy trò chuyện kia chính là chủ nhân của Sát Lâu. Và Thiên Nghịch chính mình từng gặp qua một lần, rõ ràng chính là thiếu chủ của Sát Lâu.

Chuyện này, chẳng phải lực cười sao?

Chủ nhân Sát Lâu, huyền bí biết bao. Ngay cả phụ thân chính mình rất sùng bái hắn, cũng không tìm ra thân phận của hắn. Cũng thật không ngờ, Nghệ Phong vừa ra tay có thể mời hắn động thủ.

- Không được lại gần! Mau ra ngoài!

Tần Y mạnh mẽ che cánh cửa trước chính mình, e thẹn nói. Nàng đè chặt cánh cửa, không ngừng đẩy Nghệ Phong ra ngoài. Khuôn mặt nàng khẽ nóng lên, hiển nhiên đã biết được chủ ý của Nghệ Phong.

Nghệ Phong đưa tay vào bên trong cánh cửa, dùng tay ngăn cản Tần Y đóng chặt cửa. Toàn bộ thân thể từ từ muốn chen vào bên trong, lại phát hiện Tần Y đè nén cánh cửa thật mạnh, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ thân thể Nghệ Phong bị cánh cửa đè nén, vào không thể vào, ra cũng không thể ra!

- Tần Y tỷ! Không cần độc ác như vậy chứ? Ta bị bẻ thành hai mảnh rồi.

Vẻ mặt Nghệ Phong vô cùng khổ sở, toàn bị kẹt bên trong cánh cửa. Cảm giác hết sức khó chịu.

Tần Y ghé mắt nhìn thảm trạng của Nghệ Phong bị kẹt trong cánh cửa, nàng liền cười hi hi:

- Đáng đời! Ai bảo đệ ngươi suy nghĩ không lành mạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.