Tốc độ của Nghệ Phong và Trữ Huyên, không thể nhanh hơn. Từng tiếng gió rít gào vang lên. Rất nhanh, Nghệ Phong và Trữ Huyên đã rời xa khỏi khu vực thành trì, trong lòng Nghệ Phong thoáng an tâm. Dù sao bọn họ không thể xác định được vị trí của Phệ Châu vì, ngoài thành trì có nhiều phương hướng như vậy, người khác sao có thể biết mình đi đường nào?
Mà ngay khi Nghệ Phong trầm tĩnh lại, giọng nói của nam tử Vương Tọa truyền đến trong tai Nghệ Phong:
- Nghệ Phong, ngươi có phát hiện được chúng ta đang bị người theo dõi hay không?
Những lời này, khiến Nghệ Phong ngẩn ra. Ngay lập tức hắn nhìn về phía Trữ Huyên. Phát hiện Trữ Huyên không có tình trạng khác lạ nào, hiển nhiên nàng không phát hiện.
- Tuy rằng thực lực bản vương kém đi, nhưng lực cảm nhận mạnh hơn bất kỳ kẻ nào trong các ngươi.
Nam tử Vương Tọa trầm giọng nói.
- Tuy rằng là không điều tra ra vị trí của đối phương, nhưng bản vương có thể cảm giác được, chúng ta bị người ta theo dõi.
Những lời này, khiến lông mày Nghệ Phong nhíu lại. Nghệ Phong không nghi ngờ những lời nam tử Vương Tọa nói. Nghệ Phong hiểu rất rõ, Nam tử Vương Tọa ở viễn cổ thấp nhất cũng có thực lực Quân cấp cao giai. Hắn nói ra những lời này, nhất định có căn cứ.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong kín đáo giữ chặt Trữ Huyên, người nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất:
- Chậm rãi đi, đừng nóng vội!
Trữ Huyên nghi hoặc liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái. Tuy rằng không rõ Nghệ Phong hành động như vậy là có ý gì. Nhưng nàng vẫn nghe theo lời Nghệ Phong sóng vai đi thong thả.
Cùng lúc đó, lực cảm nhận của Nghệ Phong bạo phát, tìm tòi khắp mọi hướng xung quanh. Nhưng rất nhanh Nghệ Phong liền thất vọng thu tất cả sức cảm nhận trở lại.
- Phát hiện được gì hay không?
Nam tử Vương Tọa kinh ngạc khi thấy sức cảm nhận của Nghệ Phong vượt xa đẳng cấp của bản thân. Hắn liền dò hỏi.
Nghệ Phong lắc đầu. Trong lòng lại đầy lo lắng. Hắn hiểu rõ về lực cảm nhận của mình. Sau khi trải qua truyền thừa Tà Đế, lực cảm nhận khủng khiếp khác thường. Tuy rằng lúc này hắn chỉ là lục giai, nhưng cho dù là cửu giai cũng không ngăn cản được lực tra xét của hắnt.
- Cường giả Quân cấp.
Trong lòng Nghệ Phong xuất hiện một từ như vậy. Lập tức cảm thấy rét lạnh. Quân cấp là tồn tại vượt xa bọn họ.
- Nghệ Phong! Làm sao vậy?
Tất nhiên Trữ Huyên phát hiện ra Nghệ Phong vừa tra xét bốn phía. Nàng nghi hoặc hỏi.
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên mỉm cười nói:
- Ta xem nhìn có ai theo dõi hay không. Không có. Chúng ta không cần phải chạy vội. chậm rãi đi là được.
Trữ Huyên nghe Nghệ Phong nói thế, tuy rằng nghi ngờ, nhưng thức thời không hỏi tiếp.
- Tiền bối, với thực lực chúng ta hiện nay, đối mặt Quân cấp có phần thắng hay không?
Mặc dù Nghệ Phong biết đáp án, vẫn không nhịn được hỏi.
- Không hề có phần thắng!
Nam tử Vương Tọa kiên định nói.
- Với thực lực của bản vương hiện nay, muốn ngăn cản mấy chiêu của Quân cấp thật ra không khó. Nhưng còn có thêm các ngươi, muốn thắng vẫn không có khả năng. Quân cấp và Tôn cấp không cùng một đẳng cấp.
Những lời này, khiến trong lòng Nghệ Phong càng trầm trọng:
- Nếu ta sử dụng đến toàn bộ hung hồn này, vẫn không có chút hi vọng nào sao?
Nam tử Vương Tọa suy nghĩ một chút, âm thanh chậm rãi truyền đến:
- Có thể trốn, nhưng tuyệt đối không thể chiến thắng. Cho dù trốn, cũng không chắc trốn được.
Nghệ Phong cảm giác trong lòng trầm hẳn xuống. Số lượng hung hồn không ít, nhưng lại nhận được một đáp án như vậy, có thể thấy Quân cấp khủng khiếp tới mức nào. Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, nhìn nam tử Vương Tọa hỏi:
- Tiền bối có thể ngăn bao nhiêu chiêu của đối phương?
- Với tình hình hiện nay của bản vương, thực lực Á Quân còn chưa đến. Bất quá dựa vào hao tổn hồn lực, thi triển Bí pháp viễn cổ, thật ra có thể mạnh hơn so với Á Quân một chút. Có thể ngăn cản Quân cấp một thời gian, nhưng lại không thể kiên trì quá lâu.
Nam tử Vương Tọa nói.
Những lời này, khiến Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, gật đầu không nói gì thêm.
- Tạm thời không cần phải gấp. Tuy rằng không biết đối phương có ý tứ gì, nhưng bản vương không cảm giác được địch ý từ đối phương.
Nam tử Vương Tọa nói.
Nghệ Phong gật đầu. Trong lòng đang thầm hỏi không biết tên kia có chủ ý gì. Nếu muốn cướp Phệ Châu nói, vì sao vẫn chưa động thủ. Kéo dài thời gian mới có lợi cho hắn sao?
- Đi thôi!
Nghệ Phong mỉm cười, kéo tay Trữ Huyên nói. Bước chân lại hết sức chậm rãi, thậm chí không kém người bình thường là mấy.
Từ khi Nghệ Phong biết có người theo dõi, hắn không còn có lãng phí đấu khí bay như tên bắn. Biết không thoát được đối phương, còn không bằng tiết kiệm một chút khí lực. Cho nên trên đường đi Nghệ Phong đi rất thư nhàn. Đi một chút lại dừng. Thỉnh thoảng thấy một vài đóa hoa đẹp, còn chạy tới hái xuống tặng cho Trữ Huyên khiến Trữ Huyên mặt đỏ tai hồng.
Đương nhiên, hành vi khác thường này của Nghệ Phong, khiến Trữ Huyên ngượng ngùng. Đồng thời, nàng cũng cực kỳ phối hợp với Nghệ Phong.
Với thông minh của Trữ Huyên, tuy rằng Nghệ Phong không nói gì thêm, nhưng vẫn có thể suy đoán được.
Mà dường như Nghệ Phong đang nghỉ ngơi, thường thường dùng hồn thể thăm dò biết bốn phía, lại không thu hoạch được gì. Điều này khiến Nghệ Phong cảm giác uất nghẹn, đồng thời có chút cảm giác muốn phát điên. Không biết đối phương có ý định gì.
- Bản thiếu gia không tin, thu không được ngươi.
Trong lòng Nghệ Phong cười lạnh, bước chân càng chậm hơn.
Đi trên đường Nghệ Phong, và Trữ Huyên nói cười châm biếm, đấu khí trong cơ thể lại điên cuồng vận chuyển.
- Trữ Huyên, nàng đi đường có mệt không? Chúng ta đến đây nghỉ ngơi một hồi đã. Nàng thấy thế nào?
Bỗng nhiên Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên nói.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong tìm được một bãi cỏ ngồi xuống, nàng gật đầu ngồi xuống bên cạnh Nghệ Phong.
- Tiểu Huyên Huyên, nàng nói làm được vào trời sáng. Ở đây vắng vẻ, có phải đúng lúc nói chuyện nhân sinh hay không?
Nghệ Phong cười ha ha.
Một câu này, khiến mặt Trữ Huyên lộ vẻ ửng đỏ. Quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, lại vội vàng quay đầu đi.
- Khi ta vào thành, nàng nói nàng cũng thích con trai. Hiện tại... Ha ha...
Nghệ Phong ha ha cười nói, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Trữ Huyên.
Một câu này, khiến Trữ Huyên mặt đỏ tai hồng, ánh mắt quét ở trên cánh tay Nghệ Phong, ra hiệu còn có người, kêu Nghệ Phong thu liễm chút.
Nhưng Nghệ Phong dường như không nhìn thấy, lại nâng khuôn mặt của Trữ Huyên lên ánh mắt chăm chú nhìn thẳng, vào đôi môi anh đào non hồng của Trữ Huyên, rất có ý muốn một ngụm ngậm lấy.
Trữ Huyên cảm giác mặt rất nóng, muốn giãy dụa lại không có khí lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghệ Phong cúi đầu đến.
Mà ngay khi Trữ Huyên nhận mệnh, lại đột nhiên phát hiện Nghệ Phong biến mất tại chỗ. Hai cánh đấu khí xuất hiện phía trên bờ vai của hắn, chớp động một lát đã đến con đường nơi bọn họ vừa đi qua.
Lực cảm nhận cường đại của Nghệ Phong bảo phủ tất cả khu vực.
Trữ Huyên thấy hành động của Nghệ Phong giống như tia chớp, rốt cục hiểu rõ ra, hoá ra Nghệ Phong có chủ ý muốn đối phương trở tay không kịp. Nhưng tên hỗn đản này sao có thể dùng loại cách trêu ngươi như vậy.
Điều khiến Trữ Huyên nghi hoặc là, sau khi Nghệ Phong thi triển Hai cánh đấu khí, hạ xuống một gốc cây lớn liền không thấy có động tĩnh gì. Sau khi hắn hít sâu mấy hơi thở, lại thu hồi Hai cánh đấu khí, dường như không có việc gì đi trở về.
- Tìm được không?
Nghệ Phong cười nói:
- Chúng ta lo lắng nhiều quá. Không ai theo dõi!
Những lời này, khiến nam tử Vương Tọa hết sức nghi hoặc. Tất nhiên hắn không tin không có ai theo dõi. Hắn thậm chí cảm thấy, vừa rồi Nghệ Phong nhất định đã nắm giữ được khí tức của đối phương. Nhưng, hắn lại chân chân chính chính cảm giác được Nghệ Phong đã trở nên an tâm! Có người theo dõi, hắn còn có thể an tâm? Tiểu tử này làm trò gì vậy?