Hung hồn đều xuất hiện.
Mọi người ở bên ngoài quan sát cũng trở nên trầm mặc, nhìn hai Á Quân liên thủ cư nhiên bị Nghệ Phong chém giết một người, kết quả như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Từ các tin tức do đệ tử trong tông môn họ mang về, lúc đó Nghệ Phong dùng một chiêu đánh bại Á Quân, thế nhưng chiêu thức đó quá kinh khủng, trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ cần Nghệ Phong không sử dụng chiêu kia, vậy thì hai Á Quân cũng đủ sức thu phục Nghệ Phong.
Thế nhưng, Nghệ Phong cũng không vận dụng một chiêu mà các đệ tử đã nói đến, hắn chỉ vận dụng một ít kỹ năng cao giai đã có thể chém giết một Á Quân, hơn nữa còn dưới tình huống hai Á Quân liên thủ.
Nhìn thấy một màn này, bọn họ không nhịn được ân cần thăm hỏi trăm nghìn lần nữ quyến tên đệ tử mang tin tức kia về, lấy thực lực như vậy của Nghệ Phong, làm sao có thể giống như bọn họ nói Nghệ Phong thắng hiểm Đế Vân.
Thực lực như thế, cho dù chính diện giao phong cùng Đế Vân cũng có lực để đánh một trận.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Kim Thổ, sắc mặt mọi người không khỏi cực kỳ cổ quái. Kim Ưng Tông cho rằng hai Á Quân cũng đủ nuốt chửng Nghệ Phong, thế nhưng lại bị Nghệ Phong chém giết một người, nếu như Kim Ưng Tông chỉ dựa vào hai Kim Ưng Tông này, vậy nhất định bại rồi!
- Làm sao hắn có thể mạnh như vậy?
Tông chủ Kim Ưng Tông giận dữ hét, trong mắt tràn đầy vẻ kinh khủng.
- Tông chủ, bố trí Kim Ưng Đại Trận!
Trong lòng Kim Thổ hung ác, quay sang nói với tông chủ Kim Ưng Tông.
- Trưởng lão, chuyện này...
Tông chủ Kim Ưng Tông hoảng hốt, trừng mắt nhìn Kim Tổ.
- Nhanh!
Kim Thổ rống giận, trừng mắt lại.
Tông chủ Kim Ưng Tông cắn răng một cái, lập tức gật đầu, quay sang nói với đám Tôn cấp còn lại:
- Các ngươi bố trận, hiệp trợ cho trưởng lão.
Tuy rằng những người khác không cam lòng, thế nhưng lại chỉ còn biện pháp này:
- Các đệ tử nghe lệnh, bố trí Kim Ưng Đại Trận!
Dưới tiếng hét lớn của tông chủ Kim Ưng Tông, đám đệ tử này đứng xen kẽ, tạo thành một Kim Ưng Đại Trận thật lớn. Khi Kim Ưng Đại Trận này vừa hình thành, có từng đạo năng lượng bắn nhanh từ trên người đám đệ tử này ra, cuối cùng hội tụ lại một chỗ, hóa thành một đạo quang trụ thật lớn, tiến vào trong người Kim Thổ.
Khi được đạo quang trụ này tiến nhập trong cơ thể, khí tức Kim Thổ điên cuồng tăng vọt.
Kim Ưng Đại Trận, trận pháp Nhật Giai đỉnh cấp, có thể khiến người ở vị trí trận tâm thu được lực lượng của tất cả mọi người. Bất quá cuối cùng bởi vì thừa nhận rất nhiều năng lượng, kinh mạch trong cơ thể sẽ bị đứt đoạn, toàn thân nổ tan mà chết.
Kim Thổ điên cuồng thôn phệ năng lượng hội tụ mà đến, toàn thân hắn dữ tợn xấu xí, cơ thể bắt đầu bành trướng, khí tức tăng vọt đến trình độ khủng bố.
- Nghệ Phong, ta muốn cho ngươi chôn cùng!
Kim Thổ nhìn Nghệ Phong, giận dữ hét.
Nghệ Phong nhìn Kim Thổ, lập tức cười lạnh một tiếng nói:
- Một đại trận mà thôi, lẽ nào ngươi còn hy vọng có thể đối phó ta hay sao? Ngày hôm nay, bản thiếu sẽ phá Kim Ưng Đại Trận này của ngươi! Không phải là ngươi có rất nhiều lực lượng sao? Bản thiếu sẽ giết hết lực lượng nguồn suối của ngươi, xem ngươi lấy cái gì tạo thành đại trận?
- Giết hết? Ta xem ngươi làm sao có thể chạy thoát khỏi ta để đi giết người?
Kim Thổ giữ tợn nói.
- Ai nói cho ngươi bản thiếu giết người phải đích thân ra tay?
Nghệ Phong cười nhạt, trong khi đám người Kim Ưng Tông bắt đầu cảm thấy không tốt, Nghệ Phong lấy ra một ít bình ngọc từ trong không gian giới chỉ, cánh tay vung lên, những bình ngọc này đồng thời vỡ vụn.
Khi bình ngọc vỡ vụn, đồng thời một con hung hồn tung ra.
- Đi! Thôn phệ linh hồn đám người kia cho bản thiếu!
Nghệ Phong quay ra giận giữ quát với linh hồn này, đánh ra từng đạo năng lượng Phệ Châu, thúc đẩy những hung hồn.
- Hung hồn?
Tông chủ Kim Ưng Tông nhìn thấy đám hung hồn, hai mắt trừng to nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, những hung hồn này, hầu như mỗi con đều có thực lực Tôn cấp, thậm chí có một ít đạt được Tôn cấp cao giai.
Một mảnh này, ít nhất có hơn hai mươi con, chỉ tính trên số lượng cường giả, còn muốn nhiều hơn Kim Ưng Tông.
Những hung hồn được Nghệ Phong chỉ huy, bắt đầu điên cuồng đánh về phía mấy nghìn đệ tử Kim Ưng Tông, đám đệ tử nhìn những hung hồn hung tàn xông đến, mọi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi:
- A, a....
Những đệ tử bình thường này, căn bản không có sức chống cự trước mặt hung hồn, hung hồn trực tiếp chui vào trong đầu bọn họ, thôn phệ hồn thể của bọn họ. Tiếng kêu thê thảm vang vọng trong hư không, chỉ trong thời gian ngắn, trên trăm đệ tử đã bị hung hồn này tàn sát, mặt đất máu chảy thành sông.
Những người vây xem nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của những linh hồn này, một cổ khí lạnh bốc lên từ gan bàn chân. Những hung hồn này đều là Tôn cấp, tiểu tử này cư nhiên vừa vung tay đã ném ra một nắm, đây rốt cuộc là mẹ nó muốn làm gì? Những người khác luôn mong có một, đều là hi vọng xa vời, nhưng sao khi đến tay hắn, mọi thứ đều trở nên không đáng giá rồi?
- Một mình Nghệ Phong cũng đã giống như một thế lực nhất lưu trung tầng rồi!
Trong lòng mọi người tức giận mắng, khôi lỗi, linh hồn thể, hiện tại ngay cả tung hồn hắn cũng tung ra.
Mùi máu tươi phiêu tán trong không trung, càng thêm kích thích những hung hồn này, mỗi con đều điên cuồng công kích các vị đệ tử.
Con mắt tông chủ Kim Ưng Tông đã sớm biến thành huyết sắc, thấy một màn như vậy, hắn quay sang hô với đám đệ tử này:
- Mỗi nghìn người xếp thành một đội, mỗi đội hợp lại thành Kim Ưng Đại Trận, đệ tử bên ngoài sẽ lo chống đối hung hồn, đệ tử bên trong hỗ trợ các vị trưởng lão, để giải quyết những hung hồn này.
Kim Ưng Tông rống giận, toàn bộ lực lượng của Kim Ưng Tông, lúc này đã bị hắn triệu tập xắp xếp, thế nhưng nghĩ như thế nào hắn cũng vẫn cảm thấy thiếu, những hung hồn này quá mức kinh khủng.
Nghệ Phong nhìn một màn này, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt, đây là những hung hồn hắn đã chuẩn bị từ sớm, cũng đủ để ứng phó lực lượng Quân cấp trở xuống của Kim Ưng Tông. Chờ khi bọn hắn diệt xong những hung hồn này, sợ rằng Kim Ưng Tông đã bị diệt tám chín phần rồi.
Đoàn người vây xem nhìn ánh mắt Nghệ Phong lạnh lùng nhìn một màn này, cả đám đều trầm mặc. Bọn họ phải thừa nhận, Nghệ Phong rất thận trọng, ra tay tàn nhẫn thủ đoạn hung tàn, dùng hung hồn diệt Kim Ưng Tông, loại thảm trạng diệt môn như vậy, là lần tàn nhẫn nhất mà bọn họ gặp qua.
- Kim Ưng Tông xong rồi!
Mọi người thở nhẹ một hơi, cho dù sau đó Kim Phú có thể thu thập Nghệ Phong, cho dù Kim Ưng Tông có thể tiếp tục tồn tại xuống phía dưới cũng không còn những ngày tháng huy hoàng như trước kia nữa. Nói không chừng, Kim Ưng Tông chỉ còn lưu lại mấy người cao tầng mà thôi!
Kim Phú nhìn một màn này, ánh mắt huyết hồng, khàn giọng rống lên đánh về phía Nghệ Phong, thế nhưng Nghệ Phong căn bản không thèm nhìn hắn, ra lệnh cho khôi lỗi đối phó hắn.
Mà Mặc Quân đang đối phó nam tử vương tọa, nhìn thấy một màn này cùng với tâm tình cực kỳ bất ổn của Kim Phú, không khỏi thở dài một hơi... Nếu như cứ tiếp tục kéo dài tình huống như thế này, sợ là Kim Ưng Tông thực sự bị Nghệ Phong thu thập rồi.
Mặc Quân cắn răng một cái, nhìn về một phương hướng, lập tức lại nhìn Kim Phú một chút, cuối cùng vẫn không mở miệng.
- Nghệ Phong, ta muốn ngươi chết!
Tâm huyết suốt đời đã bị Nghệ Phong hủy diệt, Kim Phú cũng bạo động lên, phát ra đấu khí, mạnh mẽ oanh thẳng một quyền về phía Nghệ Phong, lực lượng của một quyền này kinh khủng đến mức tận cùng, nơi đi qua, không gian đều bị sụp đổ.
Mà ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị ra tay, một đạo hàn quang từ một chỗ bay nhanh ra, thẳng tắp đâm về phía Kim Phú, một kiện này giống như Thiên Chi Kiếm, tàn nhẫn, sắc bén hội tụ tại một điểm. Một kiếm này giống như nghệ thuật, kiếm thuật biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, một kiếm kinh diễm.
Kiếm như sấm sét, chớp mắt đã tới mang theo đầy hàn ý và sắc bén. Hầu như trong lúc đó, toàn bộ thiên địa chỉ còn lại một kiếm này, không còn thứ gì khác. Một kiếm không ngừng phóng đại, tất cả không gian đều bị một kiếm tập trung, tản ra khí tức lạnh lẽo.
Một kiếm này kéo tới, trong mắt Kim Phú cũng lộ ra vẻ kinh khủng. Thế nhưng làm một Quân cấp, phản ứng hoàn toàn không chậm. Khi một kiếm này vừa đâm vào sát ngực hắn, đồng thời hắn nghiêng người vừa chuyển, dùng tay mạnh mẽ bắt lấy lợi kiếm.
Xoẹt....
Một tiếng xé rách vang lên, lợi kiếm đâm thẳng vào lòng bàn tay Kim Phú, xuyên qua lòng bàn tay Kim Phú. Chỉ khoảng nửa khắc, cánh tay Kim Phú triệt để bị đâm thủng.
Mà khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, bóng người đang hướng về phía Kim Phú kia, ngay cả lợi kiếm cũng không rút. Vội vàng quăng kiếm rời đi, tất cả đều sinh động quyết đoán như nước chảy mây trôi, lộ rõ bản sắc của sát thủ.
- Thiên Nghịch!
Nghệ Phong nhìn thân ảnh vừa lắc người rơi vào bên cạnh mạnh, kinh hỉ hô lên. Từ khi Thiên Nghịch xuất kiếm, Nghệ Phong cũng đã biết là hắn rồi. Về phương diện ám sát từ trong bóng tối, không ai có thể so sánh với Sát Lâu.
Nhớ tới một nhất kiếm kinh hồng tuyệt thế vừa rồi, Nghệ Phong không nhịn được hít sâu một ngụm khí lạnh. Một kiếm kia, cho dù là hắn cũng không thể tránh khỏi. Tại phương diện ám sát, Nghệ Phong còn kém Thiên Nghịch rất xa.
Tách...
Máu không ngừng rơi xuống đất tạo ra âm thanh tí tách khiến tất cả mọi người nhìn về phía Thiên Nghịch đang đứng sóng vai cùng Nghệ Phong. Nhớ tới một kiếm tuyệt thế vừa rồi, cả đám phải thừa nhận, một kiếm vừa rồi hầu như đã đạt đến trình độ cực hạn của ám sát, bất luận một người nào trong bọn họ, đều rất khó có thể tránh ra được một kiếm này.
Trên cánh tay Kim Phú, như trước cắm một thanh lợi kiếm. Khuôn mặt hắn kịch liệt vặn vẹo, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, trên đời có phương pháp ám sát như vậy. Ngay cả hắn đều không kịp ngăn cản.
Nghệ Phong thấy lợi kiếm trên tay Kim Phú, cười ha ha nói:
- Thiên Nghịch, tốt! Một trận chiến này, ngươi thành danh rồi!
Lấy thực lực Tôn cấp của Thiên Nghịch, tuy rằng không thể ám sát Kim Phú thành công, thế nhưng một kiếm đâm xuyên qua cánh tay Kim Phú cũng đủ để hắn thành danh rồi.
Quân cấp và Tôn cấp, đó là khác biệt một trời một vực. Lấy thực lực Tôn cấp của Thiên Nghịch có thể làm Quân cấp bị thương nặng, sau này bất kể là ai cũng phải cố kỵ hắn.
- Đáng tiếc! Tốc độ vẫn chậm một ít, thời cơ ra tay nhanh một chút. Bằng không một kiếm này là có thể lấy mạng của hắn!
Thiên Nghịch lạnh lùng nói một câu, khiến tâm thần mọi người đều lạnh giá. Lấy thực lực Tôn cấp, đâm xuyên qua cánh tay một Quân cấp cư nhiên còn chưa đủ, còn vọng tưởng một kiếm ám sát Quân cấp? Chuyện này có khả năng sao?
Nhớ tới một kiếm kia của Thiên Nghịch, đám người lập tức làm ra câu trả lời “ khả năng “. Đáp án trong lòng, khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ kinh khủng. Ngay cả Quân cấp đều có thể ám sát, vậy thì người khác có thể ngăn nổi sao?
Thiên Nghịch cực kỳ bất mãn, tốc độ của hắn đã đạt đến mức tận cùng rồi. Đây là do thực lực có hạn không có biện pháp nào khác, thế nhưng vừa rồi Kim Phú cực kỳ táo bạo, lực nhận biết đối với ngoại giết cũng đặt toàn bộ trên người Nghệ Phong. Tình huống như vậy, nếu có thể để hắn lại táo bạo thêm một ít, như vậy một kiếm này sẽ không đâm thủng cánh tay hắn đơn giản như vậy.
Nghệ Phong nghe được những lời này của Thiên Nghịch, khóe miệng co quắp một chút. Hỗn đản này thật đúng là không biết đủ, có thể khiến một Quân cấp biến thành như vậy, cũng đủ cho hắn dương danh thiên hạ rồi, cư nhiên vọng tưởng một kiếm ám sát Quân cấp. Quân cấp, hắn có thể đơn giản ám sát sao?
- Người của Sát Lâu?
Kim Phú rút thanh lợi kiếm ra, không ngừng điểm điểm trên cánh tay, ngăn lại không cho máu chảy. Chỉ bất quá cánh tay kia đã vô dụng rồi, Thiên Nghịch vừa ra tay, hắn đã suy đoán được thân phận của đối phương, chỉ có Sát Lâu mới có trình độ như vậy tại phương diện ám sát.
- Chuyện của bản lâu chủ, liên quan gì đến chuyện của Sát Lâu!
Thiên Nghịch hừ một tiếng, bất quá lời hắn nói ra khiến Nghệ Phong giật mình. Thiên Nghịch cư nhiên đã tiếp nhận Sát Lâu rồi? Trở thành lâu chủ Sát Lâu?
Sắc mặt Kim Phú biến ảo bất định, trong lòng cũng bất đắc dĩ mười phần. Lấy tuổi tác của Thiên Nghịch, căn bản không cần tuân theo ước định năm kia. Dù sao hắn không tham dự vào trong đó. Bất quá, hắn không nghĩ ra chính là, làm thực lực siêu cấp như Sát Lâu, cư nhiên cũng sẽ ra tay.
Càng thật không ngờ chính là, một đời lâu chủ này của Sát Lâu, cư nhiên luyện ám sát thuật đến trình độ khủng bố như vậy. Nếu như tiếp tục cung cấp thời gian cho hắn phát triển, sau này còn mấy người có thể thoát khỏi hắn ám sát?
- Ngươi là lâu chủ của Sát Lâu, mỗi một hành động đều đại biểu cho thân phận của Sát Lâu. Lẽ nào ngươi không biết ước định năm đó giữa các tông môn, không được tùy ý phát sinh xung đột?
Kim Phú vẫn muốn dùng ước định để áp chế Thiên Nghịch.
- Không có ý tứ! Đó là chuyện đời các ngươi. Bản lâu chủ không biết! Huống chi, ước định năm đó, trừ bỏ một ít người trong Sát Lâu ta, còn lại hầu như toàn bộ mọi người đều không để ý tới!
Thiên Nghịch tùy ý nói.
Những lời này khiến Kim Phú tức giận. Xác thực, bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, cho nên năm đó Sát Lâu đã siêu thoát ở ngoài ước định kia. Nếu như nguyên nhân là Sát Lâu, chỉ cần mấy nhân vật cao tầng của Sát Lâu không ra tay, như vậy bất luận kẻ nào cũng không có biện pháp lấy ước định mượn cớ đối phó Sát Lâu.
Mà hết thảy những điều này, đều là năm đó Sát Lâu uy hiếp. Sát Lâu kinh doanh chuyện ám sát, cho nên ước định năm đó hầu như đã chặt đứt đường sống của Sát Lâu. Cho nên lâu chủ đời đó của Sát Lâu, tuyên bố uy hiếp tất cả tông môn bức bách hắn trong thiên hạ.
- Nếu ai dám bức Sát Lâu gia nhập ước định kia. Vậy thì Sát Lâu sẽ không chết không ngớt cùng hắn.
Lúc đó nói ra những lời này, thậm chí Sát Lâu muốn chỉ trích những người cầm đầu của các thế lực siêu cấp. Những thế lực siêu cấp này, bầu không khí cực kỳ nóng nảy, rất có ý tứ ra tay tiệt diệt Sát Lâu.
Thế nhưng nhớ tới tính chất của Sát Lâu, cả đám lại mạnh mẽ nhịn xuống. Lấy thế lực của bọn họ liên hợp lại muốn tiêu diệt Sát Lâu cũng không khó, thế nhưng vấn đề là trước khi không diệt hắn, Sát Lâu đã bắt đầu điên cuồng trả thù.
Nếu như các thế lực khác bọn họ có thể không sợ, thế nhưng đây là một tổ chức ám sát, thủ đoạn ám sát của bọn họ ùn ùn, một thế lực siêu cấp toàn bộ xuất ra, hơn nữa mỗi người đều là sát thủ chuyên nghiệp. Sợ rằng bọn họ ăn ngủ không yên.
Cố kỵ tại nhiều phương diện, hơn nữa Tà Tông làm chỗ dựa cho Sát Lâu. Cho nên ước định năm đó, Sát Lâu là một ngoại lệ duy nhất. Trừ bỏ một ít người trong Sát Lâu bị các thế lực lớn điểm danh không được ra tay, người còn lại của Sát Lâu hoàn toàn có thể siêu thoát bên ngoài.
Cho nên ước định năm đó, Sát Lâu mặc kệ không quản. Đặc biệt đối với người trẻ tuổi như Thiên Nghịch.
Tuy rằng Nghệ Phong cũng biết ước định giữa các thế lực, thế nhưng hắn lại không rõ nội dung, hắn không khỏi quay sang hỏi Thiên Nghịch:
- Ước định kia rốt cuộc là cái gì?
Thiên Nghịch cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hồi đáp:
- Các tông môn nhất lưu trên đại lục, không thể tùy ý khơi mào chiến tranh. Võ giả đạt tới thực lực Quân cấp trở lên, không được tùy ý ra tay. Những thứ này chỉ là hạn chế đối với thực lực nhất lưu và siêu cấp, đám người sư tôn ngươi có hạn chế khác. Cụ thể ta cũng không quá rõ ràng.
Nghe thấy câu đó, Nghệ Phong hơi gật gật. Nghĩ thầm, thảo nào trên đại lục, cường giả Tôn cấp hầu như là tồn tại chí cao rồi. Nguyên lai Quân cấp không thể tùy ý ra tay.