- Chẳng nẽ ngươi chỉ biết trốn hay sao?
Lợi kiếm của Thủy Nhược Vân một lần nữa đâm vào không khí, rốt cục cũng ngừng lại, nhìn thẳng Nghệ Phong , ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước.
- Không! Ta còn biết tránh!
Nghệ Phong chân thành nói, câu trả lời khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, tất cả chợt có chung một ý nghĩ, đó là phải bóp cổ tên này, bóp chết hắn.
- Vậy thì để xem ngươi có thể tránh bao nhiêu lần!
Tựa hồ Thủy Nhược Vân cũng minh bạch mở mồm nói chuyện với Nghệ Phong chỉ là lãng phí thời gian, thân ảnh nàng lao tới như vũ bão, đấu khí màu lam một lần nữa bao phủ lên trên thân kiếm, mũi kiếm lại chớp động quang mang màu vàng. Nghệ Phong thấy vậy, chợt có vài phần ngạc nhiên. Không ngờ Thủy Nhược Vân lại đồng thời tu luyện hai loại đấu khí thuộc tính khác nhau. Bất quá, thế thì sao, so với Lăng Thần Quyết ngũ hành đồng tu, nàng còn kém xa lắc xa lơ. Chỉ có điều, quan sát độ phù hợp giữa đấu khí trên thân kiếm cùng mũi kiếm, Nghệ Phong hiểu rõ, Thủy Nhược Vân vận dụng hai loại đấu khí này đã đạt tới trình độ vô cùng thành thạo. Tuy rằng Nghệ Phong kiêm tu đấu khí ngũ hành, nhưng về phương diện này so ra vẫn kém hơn nàng.
- Tật...
Thủy Nhược Vân dùng tốc độ cực nhanh đâm thẳng tới Nghệ Phong, lợi kiếm trong hư không lưu lại một cái bóng mờ, mang theo tiếng xé gió rít gào. Mọi người trở nên khẩn trương, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong có chút hả hê.
- Xem lần này ngươi tránh như thế nào?
Trong đầu mọi người đồng thời xuất hiện ý nghĩ này, chứng kiến mũi kiếm đâm vào trong "cơ thể" Nghệ Phong.
Tàn ảnh?
Mọi người hoảng hốt, chứng kiến tàn ảnh tiêu tán trong hư không, ánh mắt tràn ngập vẻ không tin.
- Trời ạ! Đây là tốc độ gì? Thực lực tam giai, sao có thể phát huy ra tốc độ khủng bố đến như vậy? Tàn ảnh? Điều này sao có thể? Đến cùng tiểu tử này vừa thi triển ra thân pháp gì? Địa giai?
Bất kể là người có nhãn lực hay là không có nhãn lực, đều cảm thấy vô cùng hoảng hốt thân pháp địa giai tuyệt đối là thứ mà có tiền có quyền cũng chưa chắc mua được, có lẽ là đã sớm thất truyền. Mọi người hít sâu một hơi, chứng tản ảnh tiêu tán! Ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong đã hoàn toàn khác trước. Mặc kệ thực lực Nghệ Phong thua kém Thủy Nhược Vân bao nhiêu. Nhưng với loại tốc độ này, hắn tuyệt đối dáng để mọi người coi trọng. Thủy Nhược Vân chứng kiến lợi kiếm đâm vào hư không, sắc mặt rốt cục cũng biến đổi, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh giờ nhiều thêm vài phần thận trọng.
- Xì...
Trong lúc Thủy Nhược Vân còn đang tìm kiếm thân ảnh Nghệ Phong, một cỗ năng lượng cường đại chợt đánh về phía nàng từ phía bên trái. Lợi kiếm Nghệ Phong mang theo đấu khí, đâm thẳng về phía cánh tay ưu mỹ của Thủy Nhược Vân, không chút nào thương hương tiếc ngọc. Khiến cho Thi Đại Nhi đang quan sát cuộc chiến âm thầm bĩu môi, thì thào.
- Phong ca ca thực không có chút phong độ nào, không ngờ lại ra tay ác độc đến như vậy!
Tiêm Hổ Kiếm mang theo tiếng xé gió, trong nháy mắt đã tới trước người Thủy Nhược Vân, tốc độ so với đòn tấn công vừa nãy của Thủy Nhược Vân còn nhanh hơn vài phần. Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi cảm thấy lo lắng cho Thủy Nhược Vân. So với Nghệ Phong, Thủy Nhược Vân đẹp như tiên nữ đương nhiên là dành được nhiều hảo cảm hơn. Trong nháy mắt mũi kiếm đâm sát tới, thân ảnh Thủy Nhược Vân đột nhiên chuyển động, lợi kiếm trong tay dùng một góc độ không thể tưởng tượng nổi, đảo ngược lại nghênh đón Tiêm Hổ Kiếm chỉ còn cách thân thể nàng không tới vài phân.
Đinh…
Hai thanh lợi kiếm va chạm vào nhau, càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là mũi của hai thanh kiếm kết nối với nhau một cách hoàn mỹ.
Phanh…
Kình khí bắn ra nện lên sàn đấu, phá nát rất nhiều đá xanh, thân ảnh hai người tách ra đồng thời lui lại vài bước. Một kiếm này là kiếm thứ nhất Nghệ Phong chủ động công kích, kết quả hai người ngang sức ngang tài. Y phục của Nghệ Phong cùng Thủy Nhược Vân bị dư ba thổi bay phần phật, một nam một nữ lẳng lặng nhìn nhau, khung cảnh chợt có chút tiêu sái tự nhiên. Mọi người thấy một màn như vậy, tình thần chợt cảm thấy vô cùng hưng phấn. Một lần giao đấu đã kinh tam động phách đến như vậy. Có lẽ trận chiến này sẽ càng ngày càng thêm đặc sắc.
Một vài người vốn không ôm một chút hi vọng nào đối với Nghệ Phong, sau khi chứng kiến tốc độ cùng công kích lăng lệ của Nghệ Phong, ngược lại đã xuất hiện một chút tin tưởng. Tuy rằng vẫn cho rằng Nghệ Phong thua là điều chắc chắn, nhưng tối thiểu cũng có thể cầm cự lâu một chút. Cũng không uổng công bọn hắn đến đây một chuyến. Ngược lại, Lăng Ngọc Nhã chợt nhíu mày. Với thực lực của Nghệ Phong, cho dù là dưới sự hỗ trợ của tốc độ cũng không thể nào đánh ngang tay cùng Thủy Nhược Vân. Ngay cả Thủy Nhược Vân cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, rõ ràng thực lực đối phương thua kém nàng nhiều như vậy? Rốt cục là hắn dựa vào cái gì lại có thể đánh ngang tay cùng nàng. Thủy Nhược Vân không dám coi thường Nghệ Phong nữa. Nhớ lại lần va chạm vừa rồi, trên thân thanh kiếm của nàng xuất hiện năng lượng dị thường, chỉ có điều vừa chạm vào đã biến mất, khiến cho nàng không dám xác định.
Đối với Thủy Nhược Vân, Nghệ Phong đã xếp nàng vào loại thành phần cực kỳ nguy hiểm, không thể tưởng tượng được, trong hoàn cảnh tràn đầy nguy cơ đó, nàng vẫn có thể xuất kiếm ngăn chặn mũi kiếm Tiêm Hổ Kiếm. Kiếm pháp thành thạo, lăng lệ đến như vậy, cũng khó trách vài năm trước, tiểu ma nữ lại phải ăn quả đắng trong tay của nàng.
Truyền nhân Tĩnh Vân Tông, quả nhiên bất phàm!
Nghệ Phong hít sâu một hơi, vận chuyến đấu khí trong cơ thể dồn lên trên Tiêm Hổ Kiếm. Một quả cầu năng lượng màu xanh da trời được bao phủ trong đấu khí, xuất hiện tại mũi kiếm. Được quán chú năng lượng màu xanh, không ngờ mũi kiếm tự động hấp thu năng lượng trong hư không, dung nhập vào bên trong Tiêm Hổ Kiếm, tuy rằng không nhiều , nhưng cũng có thể tăng thêm một phần lực công kích cho Tiêm Hổ Kiếm.
- Phệ Châu quả nhiên là thứ tốt!
Nghệ Phong chứng kiến cảnh tượng này, nhịn không được cảm thán, chợt nhớ lại sơn động kia. Trong đó chính là một viên Phệ Châu chân chính, không phải là thứ mà phỏng chế phẩm như ngụy Phệ Châu có thể so sánh, nếu có thể dung hợp với nó, chậc chậc...
Thậm chí Nghệ Phong không thể tưởng tượng nổi đến lúc đó sẽ như thế nào.
Với sự thần kỳ của Phệ Châu, Nghệ Phong lập tức có thể san lấp chênh lệch thực lực giữa hắn cùng Thủy Nhược Vân, từ đó có thể thấy được Phệ Châu kinh khủng đến mức nào?
Nghệ Phong hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, lẳng lặng nhìn Thủy Nhược Vân. Tuy rằng vừa nãy hai người ngang tay, nhưng là do hắn chủ động công kích, cộng với việc Thủy Nhược Vân không kịp trở tay, cho nên là hắn chiếm được tiên cơ. Nếu so sánh thực lực chân chính, Nghệ Phong còn kém Thủy Nhược Vân rất nhiều. Thủy Nhược Vân không ngừng huy vũ lợi kiếm trong tay, kiếm ảnh đầy trời bao phủ trước người nàng, hình thành nên một tấm võng, trùm kín một phiến hư không. Hư không có chút chấn động, không khí không ngừng ba động, không ngừng có dòng khí đập lên liếm võng.
- Vũ kỹ Nhật giai! Tỏa Diệt Kiếm!
Thủy Nhược Vân yêu kiều quát lên một tiếng, không ngừng đẩy cao tốc độ huy kiếm. Nghệ Phong chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này, chợt có chút hoảng hốt. Cường giả thất giai thi triển ra vũ kỹ cao cấp, lực lượng phóng xuất ra sẽ kinh khủng đến cỡ nào? Nghệ Phong không thể tưởng tượng nổi. Thân ảnh của hắn nhanh chóng biến ảo, lưu lại vô số đạo tàn ảnh, khiến cho người ta không xác định nổi thân ảnh nào mới là bản thân hắn. Mọi người chứng kiến một màn này, vừa sợ hãi uy thế của kiếm chiêu của Thủy Nhược Vân vừa bội phục thân pháp của Nghệ Phong.
- Có lẽ Nghệ Phong sắp thất bại? Không thể tưởng tượng nổi Thủy Nhược Vân lại nóng lòng như vậy, không ngờ nhanh như vậy đã thi triên ra vũ kỹ Nhật giai, với thực lực áp đảo đối phương cộng với việc thành thạo vũ kỹ Nhật giai, bại cục của Nghệ Phong đã định rồi.
Chứng kiến Nghệ Phong bị kiếm võng bao phủ, có người lắc đầu thở dài, một chiêu Tỏa Diệt Kiếm này của Thủy Nhược Vân dị thường khủng bố, cho dù Thi Đại Nhi gặp được cũng phải dè chừng.