Mị Ảnh

Chương 577: Chương 577




Đám người Lâm Mặc sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, trong Tĩnh Vân Tông bọn hắn cũng được coi là thiên chi kiêu tử, từ trước đến giờ đều được sủng ái, đối mặt với vũ nhục trần trụi như vậy, bọn hắn cảm thấy lửa giận đang thiêu đốt trái tim. Hơn mười người lập tức rút ra bảo kiếm, phi thân từ chủ tịch đài xuống, vây quanh Nghệ Phong. Lăng Ngọc Nhã nhìn qua một màn này, nàng không nói gì, ánh mắt lẳng lặng nhìn vào trong tràng, ngược lại Thủy Nhược Vân nhíu mày, quay đầu nhìn Lăng Ngọc Nhã, thấy nàng không nên tiếng, cuối cùng Thủy Nhược Vân vẫn không mở miệng. Mấy lão nhân đứng trên ngọn cây nhìn Nghệ Phong bị bao vây, thần sắc tràn đầy cổ quái nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã nói.

- Chẳng lẽ Lăng Ngọc Nhã thực sự muốn diệt trừ Nghệ Phong hay sao?

- Cũng không phải là không có loại khả năng này, Tà Tông vốn là đại địch của Tĩnh Vân Tông. Trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi chợt xuất hiện một tên Nghệ Phong quái dị như vậy, nàng nhất định sẽ vô cùng lo lắng.

- Ha ha, ta ngược lại vô cùng hi vọng Lăng Ngọc Nhã sẽ làm như thế. Nghệ Phong ta rất tinh tường, là một kẻ vô cùng lười nhác, dựa theo tính tình của hắn, sau khi đánh xong 1 trận cùng Thủy Nhược Vân đã phất tay áo rời đi rồi. Hiện tại vẫn lưu lại nơi này, nơi nữa ngạo mạn như vậy, chỉ sợ là vì lão gia hảo Liễu Nhiên kia! Bằng không với tính cách lười nhác của hắn, cho dù là bò lên ngọn núi này, cũng chẳng thèm bò!

- Tôn lão nói có lý! Nếu như Lăng Ngọc Nhã thực sự dám diệt trừ Nghệ Phong, sợ là lão gia hỏa kia Liễu Nhiên sẽ trực tiếp giết đến tận Tĩnh Vân Tông! Dù sao, Nghệ Phong làm hết thảy mọi chuyện cũng là vì hắn! Chậc chậc, lửa giận của Liễu Nhiên cùng Tà Tông. Học viện Trạm Lam ta không dám nếm thử!

- Lăng Ngọc Nhã mạnh thì mạnh đấy nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một nữ nhân, điều này cũng khó nói, nói không chừng nàng thực sự muốn diệt trừ Nghệ Phong, bằng không sao lại không ngăn cản những đệ tử này?

- Ha ha, các ngươi cứ an tâm! Những đệ tử này muốn diệt trừ Nghệ Phong, sợ là không dễ!

Trạm Lam viện trưởng cười cười, nếu tình huống phát triển theo chiều hướng này, đến lúc đó Nghệ Phong nhất định sẽ ném ra một khỏa Phệ Linh Nộ Bạo, Trạm Lam viện trưởng cảm thấy rất có hứng thú khi nhìn biểu lộ rung động của mấy người này sau khi chứng kiến Phệ Linh Nộ Bạo.

Ha ha, Nghệ Phong từng phóng ra một khỏa tại Học viện Trạm Lam, một khỏa tại phủ bá tước, nếu tại Tĩnh Vân Tông phóng thêm một khỏa nữa. Đến lúc đó sẽ mười phần thú vị!

Mấy vị lão nhân thấy Trạm Lam viện trưởng cười vô cùng cổ quái, cả đám liếc mắt nhìn nhau, không rõ lão gia hỏa này đang cười cái gì! Rất ít khi bọn họ nhìn thấy Trạm Lam viện trưởng tươi cười như thế!

Nghệ Phong quét mắt nhìn mấy người, lấy ra một viên đan dược từ trong giới chỉ, không chút nào nghĩ ngợi ném vào trong miệng. Mọi người chứng kiến Nghệ Phong trước trận quyết đấu phục dục đan dược, nhưng không một ai lộ ra thái độ khinh bỉ, dù sao hắn đã chiến liên tục hai trận, chưa từng nghỉ ngơi một giây nào, sắp tới lại là quần chiến. Đừng nói là phục dụng vài viên đan dược, cho dù là mời giúp đỡ cũng không ai dám xem thường hắn. Chỉ có điều, sau khi phat hiện ra mấy viên đan dược của Nghệ Phong kia đều là đan dược cao giai, nguyên một đám không nhịn được ghen ghét vạn phần. Bởi vì nguyên nhân đan dược, đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong khôi phục được phần nào, trên mặt có chút huyết sắc, mặc dù so với thời kỳ toàn thịnh còn kém xa, nhưng so với bộ dạng yếu ớt vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều.

- Cùng lên đi!

Nghệ Phong huy vũ Tiêm Hổ Kiếm, nhìn về phía đệ tử Tĩnh Vân Tông thản nhiên nói. Chỉ một câu đã khiến cho toàn trường xôn xao, không thể tưởng tượng được Nghệ Phong thật sự đơn thân chiến quần hùng, trong những đệ tử này không thiếu cường giả Tướng Cấp, cộng thêm một đám Sư cấp cao giai quần chiến Nghệ PHong, chỉ sợ là lần này hắn sẽ gặp chuyện không may! Đệ tử Tĩnh Vân Tông không có khả năng không am hiểu thuật hợp kích, điều này khiến cho thực lực của bọn họ càng thêm khủng bố.

Cho dù là Nghệ Phong đang ở trạng thái toàn thịnh, bọn hắn cũng không để Nghệ Phong vào trong mắt, huống chi hiện tại Nghệ Phong vừa mới chiến liên tiếp 2 trận. Thi Đại Nhi cũng nắm chặt lợi kiếm, chăm chú quan sát tình hình trong sân, trong cơ thể đấu khí chậm rãi lưu động, thần kinh kéo căng đến mức cực hạn, chỉ cần có điểm không ốn sẽ lập tức tiến lên.

- Phong ca ca, Đại Nhi sẽ tin tưởng ca ca thêm một lần nữa!

Thi Đại Nhi thì thào, tuy rằng Nghệ Phong đã sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, nhưng đáy lòng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.

- Ta cũng muốn gia nhập trong đó.

Đúng lúc Lâm Mặc chuẩn bị động thủ, khóe miệng Khương Duy Kiệt vẫn còn vương tơ máu, chợt đứng dậy nhìn về phía Nghệ Phong thản nhiên nói.

- Ngươi?

Nghệ Phong nghi hoặc nhìn về phía Khương Duy Kiệt.

- Đúng vậy! Tuy rằng chuyện quần công cả ta và ngươi đều khinh thường, nhưng mà bọn họ không thể bức ngươi thi triển toàn bộ thực lực. Cho nên ta muốn gia nhập, để xem giữa ta và ngươi đến cùng cách biệt bao nhiêu.

Khương Duy Kiệt thản nhiên nói, ngữ khí đối vợi đệ tử Tĩnh Vân Tông không chút nào nể tình, khiến cho mấy người Lâm Mặc trợn tròn mắt nhìn hắn. Nghệ Phong quét mắt nhìn về phía Khương Duy Kiệt nói.

- Chỉ cần ngươi chịu được thương thế, vậy thì cứ tự nhiên!

- Ta không chết được.

Khương Duy Kiệt bước về phía trước một bước, rút trọng kiếm lên huy vũ thoáng một phát, nhưng lại có cảm giác trì trệ, chứng minh thương thế của hắn không nhẹ. Bất quá, trúng ba quyền như vậy mà bản thân vẫn còn có thể đứng vững huy vũ trọng kiếm đã mà một điều kỳ tích rồi. Mọi người sững sờ, sau đó cười khổ: Nghệ Phong này đúng là hết sức càn rỡ, không thèm quan tâm chút nào sẽ có bao nhiêu người vây công hắn. Mặc dù Khương duy đã trọng thương, nhưng nhìn bộ dáng hắn hiển nhiên là không quan tâm đến sinh tử cũng muốn chiến, sợ là thực lực phát huy ra vẫn rất khủng bố.

- Còn có người nào muốn gia nhập nữa hay không? Ta cũng không quan tâm đến chuyện thêm một người.

Ánh mắt Nghệ Phong hướng về phía Thủy Nhược Vân, hiển nhiên là những lời này ám chỉ đến nàng. Thủy Nhược Vân nhìn về phía Nghệ Phong, vẫn lẳng lặng ngồi đó, sắc mặt không biến hóa chút nào. Nàng không phải loại võ si giống như Khương Duy Kiệt, đồng dạng nàng cũng không cho rằng chuyện này cần thêm người tham gia nữa. Trận chiến nay cho dù Tĩnh Vân Tông thắng thì đã sao? Chỉ sợ cuối cùng vẫn chỉ mang tiếng ỷ thế hiếp người! Còn nếu như thất bại, Thủy Nhược Vân cười khổ. Như vậy thanh danh Tĩnh Vân Tông từ này đã không còn nữa.

- Không còn ai hả? Rất tốt!

Lúc này Nghệ Phong mới quay người lại, nhìn về phía đám người Lâm Mặc thản nhiên nói.

- Ra tay đi!

- Mời ngươi!

Lâm Mặc cười lạnh, cũng biết rõ mấy người mình đang chiếm tiện nghi, mang cơ hội xuất chiêu trước giao cho Nghệ Phong.

- Ha ha, nếu ta xuất chiêu trước, chỉ sợ rằng ngay cả cơ hội ra tay các ngươi cũng không có!

Nghệ Phong cười lớn, nói.

Một câu nói tràn đầy miệt thị hung hăng càn quấy, khiến cho đám người Lâm Mặc giận sôi máu, người nào người nấy phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía Nghệ Phong.

- Được để ta coi xem ngươi làm thế nào khiến cho chúng ta ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

- Các ngươi đã muốn thử? Vậy thì thử đi!

Nghệ Phong không nói nhiều nữa, đấu khí trong cơ thể tràn ra, đồng thời hắn lấy ra thêm một viên đan dược bỏ vào trong miệng. Đấu khí dồn hết lên trên Tiêm Hổ Kiếm, hào quang sáng chói, Tiêm Hổ Kiếm rít gào trên không trung, khí thế của Nghệ Phong bắt đầu dâng lên cao.

Tôn lão chứng kiến cảnh này chợt thì thào.

- Nghệ Phong muốn thi triển Lôi Đình Phá Nhật Kiếm rồi!

- Lôi Đình Phá Nhật Kiếm? Đó là cái gì?

- Vũ kỹ Địa giai, ngươi có không?

- Vũ kỹ Địa giai!

Mấy lão nhân kinh hãi, ngay cả với thực lực như bọn họ, muốn có được một bộ vũ kỹ như vậy cũng khó như lên trời. Vũ kỹ Địa giai là tồn tại cường hãn đến bực nào? Được xưng là có thể bài sơn hải đảo. Địa giai, Thiên giai và cấm pháp, đây là những thứ khiến cho ngay cả những cường giả lánh đời cũng có thể điên cuồng.

- Gia sản của lão gia hỏa Liễu Nhiên kia thực đúng là thâm hậu!

Có người nhịn không được cảm thán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.