Phốc phốc...
Hơn mười người đệ tử Tĩnh Vân Tông đã khiến cho Nghệ Phong khó ứng phó, Nghệ Phong làm sao có thể ngăn cản đòn công kích bất ngờ của Hồng Mộc. Trong lúc vội vàng hắn chỉ kịp vung Tiêm Hổ Kiếm lên ngăn cản đòn tấn công của Hồng Mộc, thân ảnh của Nghệ Phong lập tức bay ngược về phía sau. Một ngụm máu tươi phun ra từ bên trong miệng hắn, rải đầy mặt đất, sau đó lại phụn thêm một ngụm nữa.
- Phong ca ca...
Thi Đại Nhi khẩn trương, lách mình xuất hiện trước mặt Nghệ Phong, vội vàng dang tay ra đỡ lấy Nghệ Phong, giúp Nghệ Phong lau sạch máu tươi trên khóe miệng. Thi Đại Nhi lấy ra từ trong ngực vài viên đan dược, đút vào trong miệng Nghệ Phong. Sau đó nàng mới quay đầu lại nhìn về phía Hồng Mộc, nhìn về đám đệ tử Tĩnh Vân Tông đang thụ thương chồng chất.
- Các ngươi đều đang chết!
Ngữ khi vô cùng sâm lãnh khiến cho người nhát gan không kìm lòng được rùng mình một cái. Thi Đại Nhi rút kiếm vận chuyển đấu khí, chuẩn bị chém ra một kiếm
- Đại Nhi…
Đúng lúc Đại Nhi chuẩn bị phi thân xông lên phía trước, lại bị một bàn tay lạnh như băng nắm chặt lại.
- Phong ca ca, huynh yên tâm, ta sẽ giết chết toàn bộ bọn chúng!
Ánh mắt Thi Đại Nhi vô cùng âm trầm, Thủy Nhược Vân thấy vậy lập tức cảm thấy hoảng hốt, nàng chưa từng bao giờ thấy Thi Đại Nhi phản ứng như vậy. Nếu như Thi Đại Nhi ra tay, Tĩnh Vân Tông nhất định sẽ đại loạn, những người Thánh Tông kia có thể ngồi yên hay sao?
- Đại Nhi!
Nghệ Phong nắm chặt lấy tay Thi Đại Nhi lắc đầu, cố gắng di động bộ pháp, đi thẳng về phía trước, lau máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói.
- Đây chính là phương thức luận võ của Tĩnh Vân Tông sao?
Đám người Lăng Ngọc Nhã biết mình yếu lý, cả đám trầm mặc không nói lời nào.
- Xuy xuy! Tĩnh Vân Tông thực là có bản lĩnh, xa luân chiến, quần chiến ngay cả trường bối cũng đã xuất thủ, đây chính là phương thức quyết đấu của các ngươi?
- Chậc chậc, không ngờ so với Thánh Tông, Tĩnh Vân Tông lại càng thêm hèn hạ vô sỉ!
- Xác thực, lần này Tĩnh Vân Tông làm hơi quá! Nếu như Liễu Nhiên ở đây, chỉ sợ không diệt sạch mấy người Hồng Mộc này mới là lạ!
Trạm Lam viện trưởng thở dài nói.
Lăng Ngọc Nhã nghe được thanh âm nghị luận, nàng đi về phía trước, nhìn về phía Nghệ Phong chậm rãi nói.
- Lần này, ta xin lỗi ngươi!
- Ha ha, xin lỗi? Điểm ấy ngươi nói cùng lão đầu tử đi! Ta muốn biết, hiện tại vị này ra tay có phải là trận chiến thứ tư của Tĩnh Vân Tông các ngươi hay không?
Nghệ Phong cười lạnh, nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã, trong mắt tràn ngập châm chọc.
Lăng Ngọc Nhã nhìn nhìn thoáng qua Nghệ Phong đang bị trọng thương, sau đó nhìn Hồng Mộc một lần, cắn răng nói.
- Phải!
- Ha ha! Tốt! Tốt! Nếu đã là trận thứ tư, Nghệ Phong ta tiếp nhận!
Nghệ Phong cười to, tiếng cười đụng chạm đến vết thương, một dòng máu tươi một lần nữa chảy ra từ trong miệng hắn.
- Phong ca ca! Ca ca...
Thi Đại Nhi hoảng hốt, nàng vội vàng lau vết máu trên khóe miệng Nghệ Phong. Nghệ Phong thò tay ngăn cản Thi Đại Nhi, hắn thản nhiên nói.
- Ta có thể cự tuyệt bất luận kẻ nào khiêu chiến, nhưng duy nhất Tĩnh Vân Tông là không thể cự tuyệt! Đây là vì ngạo khí của lão đầu tử, cũng là vì ta!
- Nhưng mà thương thế của huynh! Đại Nhi thay Phong ca ca tiếp nhận khiêu chiến được không?
Thi Đại Nhi có chút lo lắng.
- Ta không sao!
Nghệ Phong cười cười, quay đầu nhìn về phía Hồng Mộc.
- Trận khiêu chiến thứ tư, bản thiếu gia tiếp nhận!
Ầm...
Một câu nói kia, khiến cho toàn trường xông xao, cả đám trừng mắt nhìn Nghệ Phong.
- Trời ạ! Nghệ Phong không muốn sống nữa rồi, đừng nói hiện tại bản thân hắn đã bị trọng thương, cho dù là thời kỳ toàn diện, hắn cũng không phải là đối thủ của Vương cấp!
- Nghệ Phong cũng cần gì như vậy chứ? Với chiến tích như hiện tại, đủ để khiến cho bất luận kẻ nào dám coi thường hắn. Hắn cần gì phải khổ như vậy?
- Khục! Ta ngược lại có chút không đành lòng rồi. Bất quá hôm nay Tĩnh Vân Tông thực sự là quá không biết xấu hổ!
- Trưởng bối khiêu chiến vãn bối, bọn hắn cũng thực là không biết xấu hổ, hơn nữa còn là Vương cấp, đây chẳng phải là ngang nhiên khi dễ người hay sao? Thực cho rằng đây là địa bàn của bọn hắn, muốn làm cái gì cũng được hay sao?
Hồng Mộc nhìn về Nghệ Phong đang ngạo nghễ nhìn hắn, trong lòng không ngừng cười khổ. Với thân phận của hắn vốn không nên khiêu chiến Nghệ Phong, nhưng vì bảo vệ những đệ tử là tương lai là hi vọng của Tĩnh Vân Tông này, hắn chỉ có thể xuất thủ. Hắn thật không ngờ Nghệ Phong lại cho rằng hắn khiêu chiến. Nghệ Phong cho rằng như thế, hắn không có cách nào phủ nhận, dù sao là do hắn ra tay trước. Hồng Mộc hít sâu một hơi một hơi, nhìn về phía Nghệ Phong thi lễ một cái nói.
- Mời!
Hồng Mộc trăm ngàn lần không muốn chiến 1 trận này, nhưng hắn đã rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.
Nghệ Phong cười lạnh nhìn Hồng Mộc, hắn khẽ đẩy Thi Đại Nhi ra. Thi Đại Nhi chứng kiến dáng vẻ kiên định của Nghệ Phong, cuối cùng chỉ có thể lùi về phía sau hai bước, nhưng không dám cách quá xa, cũng không thu hồi lợi kiếm, đấu khí vẫn bao trùm lên trên thân kiếm, ánh mắt nhìn về phía Hồng Mộc vô cùng âm hàn. Khiến cho người ta không hề nghi ngờ, nếu hắn dám ra tay, Thi Đại Nhi sẽ đâm ra một kiếm.
Mọi người nhìn về phía Nghệ Phong, ánh mắt có chút hoảng hốt, kính nể trong lòng đã đạt đến đỉnh phong. Chỉ có điều, tất cả đều không đành lòng nhắm chặt hai mất lại, trận chiến này không có một tia huyền niệm. Chiến như thế nào? Chỉ sợ là Nghệ Phong sẽ bị ngược đãi! Trong lòng mọi người bắt đầu cảm thấy tiếc hận. Đến lúc này ánh mắt của đám người Thánh Tông nhìn về phía Nghệ Phong đã hoàn toàn thay đổi. Từ trước đến giờ bọn hắn chưa từng phục ai, nhưng lúc này bọn hắn đã tâm phục khẩu phục rồi. Bản sắc như thế, bọn hắn không làm được? Ngạo cốt của cường giả, không ai dám bất kính.
Nghệ Phong lấy ra từ trong lòng vài cây kim, bàn tay chợt chuyển động, đâm thẳng vào trong lồng ngực hắn, dùng kim châm ổn định lại huyết khí đang quay cuồng. Đồng thời ném vô số đan dược vào trong miệng. Chỉ là dưới tình huống trọng thương, lại cắn nuốt nhiều đan dược hồi phục đấu khí như vậy, đấu khí kích động trùng kích thân thể hắn sẽ khủng bố đến mức nào. Khóe miệng Nghệ Phong không ngừng tuôn ra huyết dịch, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch. Thi Đại Nhi nhìn thấy cảnh này, hàn quang trong mắt càng thêm dày đặc, đám người Lâm Mặc bị ánh mắt này chiếu vào, cảm đám không nhịn được xê dịch người né tránh.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, ngăn cản cảm giác đau đớn đang tàn phá thân thể. Đấu khí trong cơ thể dồn hết về lòng bàn tay, chảy qua kinh mạch trong lúc thân thể đang trọng thương truyền ra cảm giác vô cùng đau đớn. Nghệ Phong thấy thế, một lần nữa vung tay đâm thêm vài cây kim lên than thể, phong bế giác quan. Lúc này thân thể hắn mới bớt run rẩy.
Vô số đấu khí dồn về phía lòng bàn tay, cùng lúc đó, hồn lực tạo thành vô số Nhiếp Hồn Thuật, ngưng tụ phía trên lòng bàn tay.
Mọi người có chút không hiểu, không rõ Nghệ Phong đang muốn làm gì. Chẳng lẽ ngưng tụ năng lượng lên lòng bàn tay, lại có thể đối kháng với cao thủ Vương cấp. Trạm Lam viện trưởng thấy một màn này, chỉ biết cười khổ nói.
- Ta biết rồi, Tĩnh Vân Tông bức Nghệ Phong như vậy, chỉ sợ hắn nhật định sẽ thi triển ra Phệ Linh Nộ Bạo! Tĩnh Vân Tông, lần này các ngươi sẽ càng thêm rung động! Hồng Mộc, tuy rằng thực lực của ngươi có thể ngăn cản một chiêu này, nhưng ăn chút thiệt thòi là không thể tránh khỏi!
Nhưng mà Nghệ Phong liều mạng tổn thương càng thêm tổn thương, chỉ vì đổi lại khiến cho Hồng Mộc ăn chút thiệt thòi sao? Không, Nghệ Phong không làm một cuộc mua bán lỗ vốn như vậy.