Trong mắt Liễu Nhiên hiện lên một tia điên cuồng, hắn nhìn thẳng về phía Nghệ Phong nói:
- Không phải nàng vẫn tự cho rằng Tĩnh Vân Tông của nàng thanh cao sao? Không phải tự xưng là chính nghĩa sao? Nếu truyền nhân của nàng sa đọa vào Thánh Tông? Nàng sẽ cảm thấy như thế nào?
Nghệ Phong hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn về phía Liễu Nhiên cực kỳ cảnh giác, Nghệ Phong có một loại dự cảm bất hảo, tựa hồ lão đầu tử muốn đẩy phiền toái này lên trên người hắn.
- Tiểu tử, đừng có làm bộ. Không phải là người rất thích mỹ nữ hay sao? Mơ ước toàn bộ mỹ nữ trong thiên hạ sẽ ủ ấm giường cho ngươi hay sao? Vì sao ngươi không để nữ nhân Tĩnh Vân Tông ủ ấm giường cho ngươi.
Trong mắt Liễu Nhiên đã tràn đầy điên cuồng.
- Không hứng thú.
Nghệ Phong không chút suy nghĩ hồi đáp. Nực cười, đừng nhìn dung mạo Thủy Nhược Vân đẹp như thiên tiên, nhưng tuyệt đối là một phiền toái lớn. Nếu Nghệ Phong họa hại nàng rồi, nói không chừng phải đối mặt với việc toàn bộ Tĩnh Vân Tông sẽ không ngừng truy sát hắn. Đừng nhìn Nghệ Phong tại Tĩnh Vân Tông kiêu ngạo như vậy, đó là dựa vào tấm biển đại biểu Thánh Tông, danh hào Liễu Nhiên mà thôi, nếu sau lưng không có những chỗ dựa này, chỉ sợ đã sớm chết đến không thể chết hơn. Thực lực mà Tĩnh Vân Tông biểu hiện ra trong trận quyết đấu chẳng qua chỉ là một sợi lông của 9 con trâu mà thôi.
- Không có hứng thú? Hừ! Cái này cũng không phải do ngươi thích hay không?
Liễu Nhiên hừ một câu.
- Không phải nữ nhân kia nói tất cả không thiếu nợ nhau, ân đoạn nghĩa tuyệt hay sao? Nàng sẽ phải trả giá thật đắt vì những lời này.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Nghệ Phong run run hỏi, cho tới bây giờ, hắn chưa từng bao giờ thấy qua lão đầu tử thất thố đến như vậy, quỷ mới biết được lúc này lão có cái chủ ý chết người gì.
- Không phải nàng cao cao tại thượng sao? Ta muốn truyền nhân của nàng bị dẫm nát dưới chân người khác. Tiên tử sao? Ta muốn biến nàng thánh thứ mà nàng ghét nhất - người Thánh Tông. Khiến cho cả đời nàng không rửa sạch được vết nhơ này.
Liễu Nhiên âm trầm nói.
- Truyền nhân của nàng làm nô lệ cho đệ tử của ta, chuyện này sẽ vô cùng thú vị đây!
Nghệ Phong nghe được những lời này của Liễu Nhiên, lập tức giật thót, sau đó yếu ớt nói.
- Lão đầu tử, không cần ác độc như vậy chứ?
- Tiểu tử, thức thời thì làm theo lời của ta. Bằng không, hừ hừ, nghe nói ngươi luyện chế rất nhiều thứ "Ngã ái nhất căn sài" phải không, đến lúc bắt được nàng ta sẽ trút hết những thứ này vào, sau đó giam nàng và ngươi cùng một chỗ, đến lúc đó sẽ mười phần thú vị!
Nghệ Phong cảm thấy sau lưng mồ hôi đầm đìa.
- Lão đầu tử, người ta bất quá cũng chỉ nói 1 câu ân đoạn nghĩa tuyệt mà thôi, cần gì phải hận người ta đến mức như vậy.
Trong lòng Nghệ Phong đang chửi ầm lên, ngươi muốn trả thù nàng thì cứ trả thù, còn kéo bản thiếu gia vào làm kẻ chết thay làm gì vậy. Ngươi tùy tiện đến Thánh Tông tìm vài người cùng hung cực ác không được sao. Liễu Nhiên liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói.
- Chỉ có đệ tử của ta mới xứng đáng lăng nhục truyền nhân của nàng! Nhớ kỹ lời ta nói, ngươi phải trà đạp lên tôn nghiêm của truyền nhân Tĩnh Vân Tông, lăng nhục thân thể nàng. Tận lực tra tấn nàng, đánh lên người nàng lạc ấn của nữ nhân Thánh Tông. Để ta xem đến lúc đó nàng còn cao ngạo như thế nào, Nhược Vân tiên tử sao?
Nghệ Phong nghe được câu này, chợt cảm thấy vô cùng quen thuộc. Chợt cổ quái nhìn về phía lão đầu tử, thầm nghĩ có phải hắn đang bị tiểu ma nữ ám hay không, sao ngữ khí cùng thủ đoạn lại giống đến như vậy?
- Lão đầu tử, theo ý của ta....
- Như thế nào? Không muốn sao? Rất tốt!
Lão đầu tử không thèm ngoảnh đầu lại, trực tiếp đi về phía trước.
- Đừng! Ta đồng ý!
Nghệ Phong thấy lão đầu tử như vậy, lập tức ứa mồ hôi, vội vàng nói. Nghệ Phong tuyệt đối không nghi ngờ chuyện lão đầu tử sẽ bắt cóc Thủy Nhược Vân đến nơi này, tuy rằng Nghệ Phong rất nguyện ý cùng nàng trao đổi vấn đề tâm sinh lý sâu xa, nhưng hắn còn chưa ngại mình sống quá lâu.
- Hừ, nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói!
Liễu Nhiên thản nhiên nói.
- Còn nữa, sau này không được buông tha bất cứ cơ hội nào đối nghịch cùng người Tĩnh Vân Tông!
Liễu Nhiên nói tiếp.
- Ách...
Nghệ Phong cười khổ, cùng Tĩnh Vân Tông đối nghịch? Với thực lực hiện tại của hắn, chẳng khác gì tự mình đi tìm chết.
- Ngươi sợ cái gì? Sau khi trở về Thánh địa tiếp nhận truyền thừa Tà Tông, ngươi chính là Tà Đế đương đại. Tà Đế phải có dũng khí và tôn nghiêm của Tà Đế.
Nghệ Phong trợn trắng mắt: ngươi nói nhẹ nhàng nhỉ, vì một chút mặt mũi mà ngươi nhẫn tâm đẩy đệ tử vào biển lửa? Sao lại có sư phụ vô lương đến như vậy? Liễu Nhiên cũng mặc kệ biểu lộ của Nghệ Phong, nhớ tới mấy lời của Lăng Ngọc Nhã, hắn lại có cảm giác không nén nổi lựa giận trong lòng. Trái tim đã bao nhiêu năm chưa từng dậy nên gợn sóng nào lúc này đã bị lòng thù hận bao trùm.
- Hừ, để xem đến khi đệ tử của ngươi biến thành người của Thánh Tông, ngươi còn cao ngạo được không?
- Này, lão đầu tử, không phải là thân xử nam của ngươi bị Lăng Ngọc Nhã cướp đi đấy chứ?
Nghệ Phong nhìn về phía Liễu Nhiên yếu ớt hỏi. Liễu Nhiên nhìn lướt qua Nghệ Phong, ánh mắt lạnh như băng.
- Ha ha, đùa thôi, đùa mà!
Nghệ Phong cảm thấy đáy lòng phát lạnh, cũng không dám nói thêm gì nữa. Bất quá hắn càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ, sau này trở về nhất định phải hỏi quái lão đầu một chút, cho dù bị quái lão đầu chặt chém như thế nào đi chăng nữa hắn cũng cảm thấy đáng giá.
- Nhớ kỹ lời ta, còn nữa, nhanh chóng quay lại Thánh địa, bằng không nếu ta không còn ở đó, ngươi phải chờ ở Thánh địa, có lẽ ba năm sau, ta sẽ quay trở lại Thánh địa một lần nữa.
Liễu Nhiên thản nhiên nói.
- Ách!
Đáy lòng Nghệ Phong âm thầm ân cần thăm hỏi lão đầu tử vài ngàn lượt, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói.
- Nhất định, nhất định!
Lão đầu tử không nói thêm lời nào nữa, thân ảnh lóe lên, lập tức biến mất. Nghệ Phong nhìn về phía Liễu Nhiên biến mất, lúc này mới thì thầm.
- Lão đầu tử mà biến thành tàn nhẫn thì quả thực không còn là con người, lăng nhục trà đạp Thủy Nhược Vân? Con mẹ nói, chuyện nguy hiểm như vậy bản thiếu gia tuyệt đối không làm! Tuy rằng, nữ nhân kia đẹp như thiên tiên, nhưng là một đóa hồng độc đầy gai, vô cùng khó giải quyết.
Nghệ Phong âm thầm tính toán xem lúc nào đi tìm Tĩnh Vân Tông gây phiền toái, trước tiên cứ ổn định lại lão đầu tử, sau đó, kéo dài thêm vài năm, đợi cho lão đầu tử nguôi ngao, đến lúc đó sẽ không còn chuyện gì nữa.
- Ai nha, chuyện tìm Tĩnh Vân Tông gây phiền toái cứ giao cho tiểu ma nữ làm là được, có lẽ nàng sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện này.
Nghệ Phong thầm nghĩ, đối với việc ma nữ cùng thần nữ quyết đấu, hắn vẫn cảm thấy rất có hứng thú đấy. Bất quá, chuyện hắn muốn nhất chính là chứng kiến Yêu Hậu xinh đẹp đến cực điểm kia quyết đấu cùng tông chủ Tĩnh Vân Tông. Chậc chậc, chuyện này thực đáng để cho người ta mong chờ.
Cũng không biết tông chủ Tĩnh Vân Tông như thế nào? Có thể so sánh cùng với nữ nhân xinh đẹp mị hoặc đến tà mị kia. Nếu không thể, như vậy ở điểm này Tĩnh Vân Tông rơi vào thế hạ phong rồi.
Nhớ lại những thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm của Yêu Hậu kia, Nghệ Phong không nhịn được chợt run rẩy.
- Tốt nhất sau này vẫn nên ít xuất hiện trước mặt nữ nhân kia, nàng đối với mình không có chút cảm tình gì. Nói không chừng còn dùng roi quất mình mất.
Nghệ Phong thủy chung cảm thấy, nữ nhân Yêu Hậu kia có sở thích biến thái, điểm này, hắn cảm thấy cần phải nói chuyện này cho Thi Đại Nhi biết, tránh cho nàng sau này bị mang tiếng xấu bởi Yêu Hậu. Nghệ Phong thở dài, nghẫm nghĩ một chút có lẽ vẫn nên đi đế đô một chuyến sau đó mới quay trở về Thánh địa. Hơn nữa, chuyện Phệ Châu vẫn một mực canh cánh trong lòng, ngẫm lại sự khủng bố của Phệ Châu, hắn lại cảm thấy cả người nóng rực.