- Điệp tỷ tỷ, tình hình hiện tại của đế đô như thế nào rồi?
Bàn tay Nghệ Phong vuốt ve bờ lưng mềm mại trắng bóng như ngọc Điệp Vận Du, sau đó bàn tay không chút an phận lướt lên phía trên mềm mại mượt mà của Điệp Vận Du. Điệp Vận Du trợn trắng mắt nhìn Nghệ Phong, đè ma trảo của hắn xuống nói.
- Chớ lộn xộn! Bây giờ đế đô ngư long hỗn tạp, rất loạn!
- A? Tình huống như thế nào?
Nghệ Phong ngược lại cảm thấy rất hứng thú, cũng không đùa nghịch nữa ôm lấy Điệp Vận Du nói.
- Cũng không biết là kẻ nào lan truyền ra tin tức, nói Hoàng đế Trạm Lam trúng độc không tìm được thuốc giải, chỉ sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa. Những thế lực kia không nhịn được đổ dồn về đế đô, thậm chí còn xuất hiện cả thế lực của nước khác, chính là muốn nhân cơ hội này kiếm một chén canh!
Điệp Vận Du có chút hả hê nói. Nghệ Phong cười cười nói.
- Điệp tỷ tỷ cũng muốn một phần?
Điệp Vận Du cười nói.
- Đồ của lão gia hỏa, ngu gì mà không lấy. Chỉ có điều sau khi lão gia hỏa được ngươi trị liệu, đã long sinh hoạt hổ trở lại, khiến cho ta rất cố kỵ. Đừng nhìn lão gia hỏa này bộ dạng bất thành khí, nhưng vô cùng âm hiểu xảo trá, hiện tại hắn vẫn ngồi trên đài cao, lẳng lặng quan sát đế đô gió nổi mây phun. Trầm lặng khiến cho người ta sợ hãi! Nếu như hắn ta thực sự sắp chế, ta cũng không sợ, nhưng mà bộ dạng như vậy, thật sự là khiến cho ta không dám có hành động gì thêm.
Nghệ Phong cười cười, nhớ tới Hoàng đế Trạm Lamm ngược lại cũng coi như mà một hoàng đế rất có tư cách. Bình tĩnh như vậy chỉ sợ là sự tĩnh lặng trước cơn bão lớn.
- Điệp tỷ tỷ cũng không cần quá gấp, cứ đế bọn chúng tranh nhau. Chúng ta đứng một bên xem cuộc vui là được! Dù sao, chúng ta vẫn khống chế được sinh tử của lão gia hỏa kia, chẳng lẽ còn sợ không chiếm được tiện nghi?
Nghệ Phong cười nói. Điệp Vận Du nhẹ gật đầu, cười khanh khách.
- Ta cũng biết như vậy, hắc hắc không biết đám người kia để xem Hoàng đế Trạm Lam sẽ thu thập bọn chúng như thế nào. Trong đế đô, ai dám vượt mặt hoàng đế?
Nghệ Phong cười cười, tuy rằng thế lực Tĩnh Vân Tông rất lớn, có thể sánh với một quốc gia. Nhưng thực sự có thể so sánh với bộ máy của một quốc gia hay sao? Hắn chưởng quản lãnh thổ lớn đến như vậy, há một Tĩnh Vân Tông có thể sánh được. Cơ khí quốc gia, mặc kệ là lúc nào đều là một tồn tại khủng bố.
- Bất quá ta rất hứng thú với thân phận người hạ độc Hoàng đế Trạm Lam. Hi hi, ta muốn hắn hưởng thụ cảm giác bị thân nhân mưu sát!
Điệp Vận Du cười một tiếng, khiến cho Nghệ Phong đổ mồ hôi lạnh. Tối độc phụ nhân tâm, quả nhiên là không ngoa chút nào.
- Ha ha, hiện tại Tam hoàng tử thế nào?
Nghệ Phong tùy ý nói.
- Tam hoàng tử vẫn ở phủ nhắm mắt dưỡng thần....
Nói đến đây Điệp Vận Du chợt sững sờ, kinh hãi nhìn Nghệ Phong nói.
- Ngươi nói, người hạ độc chính là Tam hoàng tử?
- Ta không nói, đây là tỷ nói!
Nghệ Phong thoái thác. Điệp Vận Du thầm nghĩ sau đó lẩm bẩm.
- Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ tới, với tâm cơ của Tam hoàng tử, làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ. Hoàng đế Trạm Lam trúng độc, mũi giáo sẽ chĩa về hai vị hoàng tử, ai sẽ nghi ngờ đến một người bình đạm không mưu cầu như hắn. Thủ đoạn như thế, chỉ sợ là chỉ có hoàng hậu mới có thể sinh ra một nhi tử như thế.
- Ha ha, ngươi rất hợp với hắn, quả thực trước kia ta chưa từng phát hiện ra tâm cơ của hắn sâu đến như vậy. Nếu không phải bởi vì ta có quan hệ cùng hoàng hậu, thậm chí còn không biết tam hoàng tử có ẩn giấu một cỗ thế lực. Như vậy lão gia hỏa kia lại càng không biết rồi.
Điệp Vận Du đối với Tam hoàng tử cũng tràn đầy kính nể. Nghệ Phong cười nói.
- Thủ đoạn hắn càng cao, đối với chúng ta mà nói lại càng có lợi. Tuyệt đối không ai ngờ rằng, ta lại kết minh cùng hắn.
Điệp Vận Du cười cười, trong lòng chợt có một loại cảm giác: hai kẻ này đều không đơn giản, không biết đến cùng sẽ khiến cho phong vân đế đô lớn đến cỡ nào?
- Chỉ là không hiểu tại sao hắn lại lan truyền tin tức này ra ngoài?
Điệp Vận Du nghi ngờ hỏi, hắn cũng không biết Hoàng đế Trạm Lam đã được giải độc. Nghệ Phong cười nói.
- Có lẽ hắn đã đoán được ra, Hoàng đế Trạm Lam đã được giải độc, với dược hiệu của loại độc dược này. Nếu không được giải độc, Hoàng đế Trạm Lam đã đi đời rồi. Hắn là một người thông minh, tất nhiên sẽ suy đoán được chuyện này. Thậm chí còn hoài nghi có phải là do chúng ta trợ giúp Hoàng đế Trạm Lam giải độc. Như vậy, đơn giản nhất chính là khiến cho đế đô biến thành hỗn loạn. Dựa theo tình huống hiện tại, hắn muốn lên ngôi là chuyện không thể nào, chỉ có thể cầu phú quý trong nguy hiểm. Cho dù không trở thành anh hùng, hắn cũng sẽ là một kiêu hùng!
Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong đối với tam hoàng tử đánh giá cao như vậy, ngược lại nhìn Nghệ Phong rất nghi hoặc: Rất ít khi Nghệ Phong không khen ngợi bản thân mà khen ngợi người khác.
- Ha ha, ngươi cũng muốn đế đô càng ngày càng hỗn loạn phải không?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong cười.
- Nàng không hiểu câu quan sơn tọa hổ đấu hay sao? Bọn hắn náo loạn, ta đứng ngoài xem cuộc vui là được. Hơn nữa Kim Lâu có thể mượn cơ hội này tiến lên một đẳng cấp khác.
Điệp Vận Du cười cười, xác thực hiện tại không có thế lực nào nguyện ý trêu trọc Nghệ Phong, hiện tại Nghệ Phong đã trưởng thành, đã trở thành một khúc xương rất cứng rồi, tuyệt đối có thể đả thương người khác. Tuy rằng Nghệ Phong nói như vậy, nhưng hắn vẫn cần phải lập uy, mới khiến cho các thế lực khác cố kỵ hắn, sẽ không dễ dàng trêu trọc hắn. Nghệ Phong nhớ tới cường giả gặp mặt hôm nay, nội tâm cười lạnh:
- Chỉ trách số ngươi không tốt, vừa vặn chọc phải họng súng, vậy thì ngươi hãy đi chết đi. Có lẽ việc tại phủ hoàng tử chém giết một cường giả, tuyệt đối đủ để khiến cho tất cả thế lực trong đế đô chấn kinh! Cũng không biết Hoàng đế Trạm Lam đã biết được thân phận Tà Đế của mình hay chưa, nếu như đã biết rồi, đến lúc đó không biết là hắn sẽ chèn ép hay lôi kéo mình đây?
Nghệ Phong cười cười, cảm thấy việc này cũng không quan trọng.
- Điệp tỷ tỷ, mấy ngày này nàng không lên có hành động gì khác thường. Hiện tại Hoàng đế Trạm Lam đang chuẩn bị đại chiêu lập uy, đừng để đến lúc đó không cẩn thận biến thành kẻ tế cờ!
Nghệ Phong nhắc nhở. Điệp Vận Du nhẹ gật đầu, cười nói.
- Cái này ta biết rõ, cho nên ta một mực ở Thúy Lâm Các!
Nghệ Phong cười nói.
- Điệp tỷ tỷ một mực ở đây, ta cũng sẽ lưu tại nơi này. Một hai ngày tới có lẽ sẽ có trò hay để nhìn.
- Hả?
Điệp Vận Du nghi hoặc nhìn Nghệ Phong. Nghệ Phong cười cười nói.
- Nếu như có người tại phủ hoàng tử chém giết cường giả, có lẽ sẽ khiến cho rất nhiều người giật mình. Ha ha...
Điệp Vận Du sững sờ, có chút ngốc trệ nhìn Nghệ Phong, có phải hắn quá điên cuồng hay không?!
Nghệ Phong vỗ vỗ bờ mông đầy đặn của Điệp Vận Du, xoay người nói.
- Điệp tỷ tỷ, ta ra ngoài một chút, nàng chờ ta!
- Muộn rồi mà!
Điệp Vận Du không rõ Nghệ Phong cần xử lý chuyện gì vậy.
- Nguyệt hắc phong cao, thích hợp nhất chính là giết người! Ha ha!
Nghệ Phong cười lớn, quay đầu nháy mắt với Điệp Vận Du.
- Phi...
Điệp Vận Du trợn trắng mắt nhìn hắn, tự nhiên không tin Nghệ Phong dám chạy đến phủ hoàng tử giết người, nàng đứng dậy giúp Nghệ Phong sửa sang lại y phục, cũng không nói gì thêm. Chỉ chắc lần này Nghệ Phong ra ngoài cũng không phải là làm chuyện gì tốt đẹp.