- Độc Sư ác độc? Hắc hắc, bản thiếu chính là ác độc, ngươi có thể làm gì được ta? Ngươi cắn ta?
Nghệ Phong cười hì hì nhìn Hôi Từ, trên mặt tràn đầy đùa cợt.
- Hừ!
Hôi Từ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía đệ tử Kim Ưng Tông, nói với bọn họ:
- Các ngươi thấy thế nào?
- Trưởng lão! Dường như đấu khí của chúng ta bị trói buộc. Thực lực phát huy không được ba thành.
Một người hút vào khói lam, điều tra biến chuyển trong cơ thể xong liền hô lớn.
- Thực lực của chúng ta cũng có chút ngưng lại, sợ là chỉ có thể phát huy ra tám phần mười thực lực!
Có một hộ pháp bỗng nhiên nói.
Hôi Từ hít thật sâu một hơi, thật không ngờ độc này có hiệu quả tới mức này, vốn tưởng rằng thực lực của Nghệ Phong mạnh mẽ như vậy, hiểu biết về Độc Thuật cũng có hạn, phối tri độc dược sẽ không ra gì, huống chi độc khí lan tỏa ra nhiều trong không khí, nhất định càng suy giảm rất nhiều. Thế nhưng không nghĩ tới cư nhiên còn có tác dụng với Tướng Cấp.
Hôi Từ lại cũng không biết, đáy lòng Nghệ Phong đang rất hối hận, lần trước dùng gần hết độc dược trong luyện ngục, sau này lại không đi luyện chế. Bằng không độc dược ngay cả Tuyết Ma Hổ đều có tác dụng, giết những người này không phải chỉ là chút chuyện nhỏ?
Hôi Từ quan sát bốn phía một phen, phát hiện người không trúng độc chỉ có khoảng gần hai phần. Hắn không nhịn được nổi giận, thảo nào vừa rồi đối phương càn rỡ xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy. Hóa ra người này vốn đã sớm có kế hoạch, chỉ chờ chính mình nhảy vào bên trong. Hôi Từ không khỏi nghĩ chính mình thật ngốc.
Bất quá, thấy những đệ tử này chỉ bị trói buộc thực lực, điều này để cho hắn thở dài một hơi. Chỉ cần không chết người, một chút độc nho nhỏ tóm lại có thể giải được.
- Hộ pháp, động thủ!
Hôi Từ quát một tiếng, hắn dẫn đầu đạp về phía trước một bước. Trong mắt tràn đầy ánh sáng dữ tợn, trong lòng quyết định, không kể trả giá như thế nào đều muốn giải quyết Nghệ Phong. Nếu các đệ tử không giúp đỡ được, nhưng có thêm những hộ pháp thực lực cường đại không kém liên thủ với hắn, đồng dạng có thể giải quyết tốt Nghệ Phong.
- Vâng!
Thân ảnh những hộ pháp này cũng biển ảo, muốn vây quanh Nghệ Phong. Thế nhưng Nghệ Phong làm sao sẽ ngốc đến mức cho bọn hắn cơ hội này, thân ảnh chợt lóe đã thoát ra được vòng vây của bọn họ. Tốc độ Nghệ Phong nhanh đến cỡ nào, đó là cho dù Tuyết Ma Hổ truy sát đều có thể kiên trì một đoạn thời gian. Mấy người này thực lực Tướng cấp mà thôi, làm sao có thể đuổi kịp chính mình.
Nghệ Phong vừa ra khỏi vòng vây, dưới tay không chút lưu tình, những đệ tử Kim Ưng Tông này đã bị trói buộc thực lực. Không phải chính là bia sống cho hắn ngắm sao? Nghệ Phong cũng không cho rằng hắn sẽ có lòng thương hại đối với người của Kim Ưng Tông, điều duy nhất hắn muốn chỉ là tàn sát. Giết hết bọn họ, không sót một người.
Đây là lòng trả thù của Nghệ Phong, đối với người xúc phạm tới hắn, vậy hắn sẽ diệt cả nhà kẻ đó, như vậy mới có thể khiến đáy lòng Nghệ Phong cảm giác được an toàn.
- A …
Những người bị trói buộc thực lực này, làm sao có thể là đối thủ của Nghệ Phong, hầu như chủy thủ của Nghệ Phong sau mỗi lần vung lên, là có thể mang đi sinh mệnh của một người. Tất cả đều không ngoại lệ chính là cổ họng bị cắt đứt, sau đó máu nhiễm hồng trên mặt đất, để toàn bộ mặt đất trở nên như địa ngục Tu La, máu tanh đến cực điểm.
Vốn là những người này nhìn thủ đoạn toàn nhẫn của Nghệ Phong đã kinh hãi vô cùng, lại nhìn thấy cảnh tượng chói mắt trên mặt đất, hai chân càng run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ kinh khủng, thậm chí có người bị lâm vào trạng thái điên rồ, dọa ngã ngồi trên mặt đất, dùng tay không cào vào mặt đất, bồ về phía trước. Hai tay cào xuống mặt đất đến mức máu tươi nhễ nhại.
Nghệ Phong như trước quơ lên chủy thủ, dường như đồ để mổ lợn, thu gặt sinh mệnh, hắn không có cảm giác mệt mỏi chút nào. Biểu tình bình thản làm đi làm lại một động tác. Nhìn hắn lúc này, thực sự cực kỳ giống như Tử Thần!
Hôi Từ và mấy người nhìn Nghệ Phong giết đệ tử tay không tấc sắt của bọn họ, cả đám vô cùng kinh hãi, đồng thời càng giận dữ. Nhưng cũng bị thủ đoạn máu tanh của Nghệ Phong chấn động. Lúc này cả đám mới nhớ tới biệt hiệu Tử Thần của Nghệ Phong. Bọn họ cảm thấy rất xứng đáng.
Hôi Từ cảm thấy mình điên rồi, có người dám tại trước mặt hắn không kiêng nể chút nào tàn sát người của Kim Ưng Tông, mà toàn bộ đệ tử Kim Ưng Tông đều bị hắn dọa kinh sợ, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Kim Ưng Tông hắn còn có mặt mũi gì?
- Ngươi muốn chết?
Hôi Từ vung kiếm lên, hung hăng đâm về phía Nghệ Phong. Lực lượng cường đại bám theo tiếng gió gào thét, nơi mà trọng kiếm đi qua, không gian bị bóp méo.
Nghệ Phong cảm giác được khí thế to lớn truyền đến từ phía sau, thân ảnh hắn mạnh mẽ biến ảo, lúc này hắn còn chưa muốn chính diện đối chiến cùng Hôi Từ, hắn thầm nghĩ giết sạch những tên đệ tử bị trúng độc này. Hắn muốn cho Kim Ưng Tông chấn động, dành cho bọn họ trả thù thật máu tanh.
- Oanh…A..
Trọng kiếm của Hôi Từ thẳng tắp đánh vào trong hư không, lực lượng cường đại phát ra kình khí kinh khủng, mạnh mẽ oanh kích vào thi thể trên mặt đất, thi thể vốn lạnh lẽo, giống như hoa máu bắn tóe tung ra bốn phía, toàn bộ thi thể máu thịt bầy nhầy, nhìn ghê sợ vô cùng.
Mà cùng lúc đó, Nghệ Phong cũng thu gặt được sinh mệnh của một người nữa.
Hôi Từ nhìn thi thể bị hắn chém vào máu thịt không rõ, quay đầu hô lớn với các hộ pháp:
- Làm thịt tiểu tử này!
- Vâng!
Những người này bây giờ mới kịp thời thoát ra khỏi tình cảnh máu tanh làm rung động, cả đám quơ lên binh khí chém về phía Nghệ Phong.
Cường giả Tướng cấp, Nghệ Phong còn chưa có khả năng không thèm để ý, mấy cường giải Tướng cấp này công kích, để Nghệ Phong phải tránh ra mũi nhọn. Chạy về một bên, hắn không dám rơi vào vòng vây của những người này.
Dưới tình huống bị Vương Cấp nhìn chằm chằm, rơi vào vòng vây của mấy Tướng cấp, quả thực phi thường không sáng suốt.
Bất quá, tốc độ của Nghệ Phong để hắn ngạo nghễ những người này của Kim Ưng Tông, điều này cũng giải thích vì sao hắn dám đơn thương độc mã xuất hiện, đồng thời còn dám tàn sát bừa bãi ở chỗ này. Hắn muốn chạy, không người nào có thể đuổi kịp.
Hôi Từ thấy bọn họ lần thứ hai vây công thấy bại, đối với tốc độ của Nghệ Phong đã có lý giải thật sâu. Hôi Từ rất rõ ràng, nếu bọn họ không thể vây chặt Nghệ Phong, khiến cho hắn muốn tránh cũng không thể tránh. Vậy thì bọn họ không thể làm gì được Nghệ Phong.
Thế nhưng lấy tốc độ hiện tại của Nghệ Phong, nếu như muốn vây bắt Nghệ Phong quả thực vô cùng khó khăn. Nghĩ vậy, Hôi Từ cảm giác bọn họ nghẹn khuất vô cùng. Bên này của bọn họ bốn năm cường giả Tướng cấp, đồng thời còn có Vương Cấp, ,thế nhưng ngay cả góc áo của người ta đều không thể chạm vào. Điều này khiến trong lòng Hôi Từ có một cơn tức bị nghẹn không có chỗ phát tiết.
- A…
Lại thêm một tiếng hét thảm, một đệ tử Kim Ưng Tông bị cắt vỡ cổ họng dưới chủy thủ của Nghệ Phong. Một tiếng hét thảm này, cũng để những đệ tử Kim Ưng Tông còn sống càng thêm kinh hãi vỡ tim, cả đám dùng tay không ngừng cào xé trên mặt đất, muốn chạy khỏi tay Tử Thần.
Hôi Từ và hộ pháp liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục quơ lên binh khí bổ về phía Nghệ Phong.
- Hừ!
Nghệ Phong châm chọc một tiếng, thân ảnh biến mất, lưu lại một đạo tàn ảnh bị bọn họ bổ nát.
- Các ngươi không thể làm gì được bản thiếu!
Vẻ mặt Nghệ Phong đùa cợt.
- Ngươi cũng không thể tiếp tục giết được người của chúng ta!
Hôi Từ đồng dạng nhìn Nghệ Phong.
- Thật không? Vậy thì thử xem sao!
Nghệ Phong nhìn đệ tử được đám người Hôi Từ bảo vệ đằng sau, trong lòng cười nhạt, ngươi có thể bảo vệ được sao?
Nói xong, Nghệ Phong từ trong giới chỉ lấy ra một cây kim chân, sau đó lại từ lấy ra một cái bình nhỏ từ trong giới chỉ. Mở nắp bình, đổ dịch thể đen xì xì vào kim châm.
- Không biết bình độc dược này của bản thiếu, các ngươi có thể ngăn cản hay không?
Nghệ Phong nhìn đám người Hôi Từ nhàn nhạt nói, hắn thực sự muốn nhìn, đám người Hôi Từ làm sao bảo vệ được đệ tử Kim Ưng Tông của bọn hắn.
Hôi Từ thấy dịch thể kia vừa rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt toát ra khói đen, cả đám trong lòng bắt đầu hoảng sợ.