Mị Ảnh

Chương 691: Chương 691




Nghệ Phong thực sự hận chết Trạm Lam viện trưởng, nếu không phải đánh không lại hắn. Nghệ Phong trực tiếp vất một quả Phệ Linh Nộ Bạo đi, bắt nạt người cũng không nên bắt nạt quá đáng như vậy! Đánh một trăm trận cho dù hắn không thoát lực mà chết, cũng phải chờ lâu đến chết.

Nghệ Phong chung quy không dám tìm viện trưởng tranh luận, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng điều kiện đó. Tâm lý âm thần hi vọng, những học viên này sẽ cố kỵ thực lực của hắn, không đơn giản đi lên đài.

Lôi đài rất nhanh dựng xong, vị trí sắp đặt ở mọt nơi khác của luận võ đài. Tuy rằng thi đấu luận võ cũng đồng thời tiến hành, chỉ là người ở hai bên quan sát luận võ đài càng ngày càng ít, so với thi đấu luận võ. Thi đấu lôi đài càng có thể tạo cho bọn họ nhiều phấn khích và vui sướng hơn.

Làm người đầu tiên đưa ra ý kiến về thi đấu lôi đài, Nghệ Phong đương nhiên là người đầu tiên lên đài. Hạ Chỉ Mộng nhìn Nghệ Phong đứng trên đài tiêu sái dị thường, sắc mặt trầm ngưng. Nàng không khỏi cũng cười khổ một chút, không nghĩ ra vì sao viện trưởng sẽ “đặc thù chiếu cố” với Nghệ Phong như vậy, thi đấu lôi đài một trăm trận này, cho dù là thực lực của Nghệ Phong mạnh mẽ cũng đủ để hắn mệt tè ra quần.

Nghệ Phong lẳng lặng đứng trên đài cao, tóc dài lay động, quần áo tung bay trong gió, khiến cho người ta cảm thấy ngạo nghễ mười phần.

Tất cả mọi người cùng đợi người đầu tiên đi lên khiêu chiến Nghệ Phong, thế nhưng mặc dù dưới đài rối loạn, bất quá thủy chung không ai dám lên đài. Nghệ Phong thấy thế không khỏi trộm nở nụ cười, xem ra danh tiếng của hắn đã rất lớn rồi, không ai dám đi lên đánh một hồi, kia chẳng phải là nói đánh một trăm trận cũng chỉ là trang trí sao?

Nghĩ vậy, Nghệ Phong lại cảm thấy vui vẻ nhìn về phía tài phán viên, muốn hắn tuyên bố kết quả!

Ngay khi Nghệ Phong phi phàm đắc ý, một người phiêu dạt bay lên đài. Người này trông cũng không đẹp trai, rất bình thường, khí tức cũng không thâm hậu, Nghệ Phong hầu như nhìn rõ ràng, hắn hẳn là võ giả Sư cấp.

- Tại hạ Lưu Tam, không phải nghĩ chiến thắng ngươi. Chỉ muốn so sánh cùng một cường giả Tướng cấp như ngươi xem ta và ngươi chênh lệch làm sao. Đương nhiên, thi đấu lôi đài tóm lại cần có một người làm chim đầu đàn. Ta không vào được top 100. Vậy nên làm một con chim đầu đàn cho vui!

Lưu Tam quay sang nói với Nghệ Phong, giọng điệu sảng khoái không chút che giấu.

Nghệ Phong nghe được Lưu Tam nói, hắn sững người, hắn tự nhiên rõ ràng ý tứ của Lưu Tam. Đơn giản muốn mượn ra lần này làm náo động mà thôi. Đáy lòng Nghệ Phong nghĩ thầm: Hắn ta cố gắng tạo nên danh tiếng để làm gì? Lẽ nào để đi tán gái càng dễ dàng sao?

- Xin được chỉ giáo!

Lưu Tam nói xong, quay đầu nhìn một chút dưới đài, Nghệ Phong theo ánh mắt của hắn nhìn lại, quả nhiên phát hiện một tiểu cô đương xinh đẹp đang nhìn Lưu Tam.

- Kháo…

Nghệ Phong không nhịn được mắng chửi, nào có ai ăn hiếp người ta như vậy, dùng hắn làm công cụ đi tán gái. Ánh mắt Nghệ Phong nhìn Lưu Tam cũng trở nên hung ác độc địa, không phải ngươi muốn tán gái sao? Cho ngươi tán, bất quá thân thể thịt da phải chịu chút dằn vặt coi như là trả giá để đi tán gái, hẳn là không thành vấn đề sao?

- Lưu gia quyền!

Lưu Tam hét lớn một tiếng, vận chuyển đấu khí lên trên cánh tay, hung hăng đánh về phía Nghệ Phong, đánh ra một cổ khí thế cũng kha khá.

Lưu Tam dường như biết hắn căn bản không phải đối thủ của Nghệ Phong, cho nên trọng quyền của hắn không chút xinh đẹp, thẳng tắp đánh về phía Nghệ Phong. Nghệ Phong nhìn thoáng qua tiểu cô nương dưới đài, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Tuy rằng đáy lòng hắn hận chết tên Lưu Tam này, nhưng dù sao cũng là bản sắc nam nhân thôi. Hắn nghĩ hắn cũng không cần phải phá hoại Lưu Tam!

Nghĩ vậy, Nghệ Phong dùng lực lượng bình thường, thẳng tắp đối lại một quyền cùng Lưu Tam.

Binh…

Hai nắm tay va chạm cùng một chỗ, bắn ra một đạo quang mang. Lưu Tam đảo lùi về sau mấy bước, cánh tay cũng run rẩy lợi hại.

Mọi người đối với kết quá như vậy không chút ngạc nhiên, thậm chí có thể nhìn ra Nghệ Phong đã nhường nhịn Lưu Tam rất nhiều, bằng không một quyền của Nghệ Phong có thể dễ dàng oanh Lưu Tam rớt xuống đài.

Tuy rằng cánh tay Lưu Tam run rẩy lợi hại, thế nhưng trong lòng lại dị thường hưng phấn, quơ nắm tay như một người điên hung hăng đập về phía Nghệ Phong, nắm tay dưới lực lượng Sư cấp của hắn, cư nhiên xuất hiện một đạo quyền ảnh, điều này làm cho ánh mắt mọi người sáng lên. Thầm nghĩ tên Lưu Tam này không ngờ cũng là một nhân tài.

Nghệ Phong nhìn quyền ảnh như điên bay đến, hắn cũng hơi ngẩn ra một chút, thế nhưng chung quy thực lực cách nhau quá xa, cánh tay Nghệ Phong tùy ý múa một chút, đã chặn lại một chiêu này. Nắm tay của Lưu Tam và Nghệ Phong lại va chạm một chỗ, bạo phát ra một tiếng động lớn, cánh tay Lưu Tam cũng run rẩy. Hiển nhiên thừa nhận đau đớn rất lớn.

Lưu Tam biết khoảng cách giữa hắn và Nghệ Phong rất lớn, thế nhưng thật không ngờ lớn đến mức độ như vậy, thi triển ra một chiêu cực mạnh của hắn. Ngươi ta cư nhiên động không thèm động, tùy ý đứng ở đó cho hắn oanh! Ngược lại oanh đến chính hắn ta huyết khí cuồn cuộn. Chỉ bất quá Lưu Tam nghĩ đến dưới lôi đài có một đôi mắt đang chăm chú nhìn vào hắn, hắn lại oanh càng thêm ra sức.

Mọi người dưới đài, nhìn Nghệ Phong đứng ở một chỗ đơn giản vung tay là có thể chặn lại công kích của Lưu Tam. Cả đám không khỏi líu lưỡi. Mặc dù bọn họ biết Nghệ Phong mạnh, thế nhưng thật không ngờ hắn mạnh đến loại tình trạng này, dưới một chiêu cực kỳ có khí thế của Lưu Tam, cư nhiên động cũng chưa từng động. Hiện tại bọn họ mới hiểu được, cái tên Nghệ Phong tràn đầy học viện không phải là hữu danh vô thực.

Nghệ Phong nhìn hai tay Lưu Tam đều bị chấn động run rẩy không thôi, hắn trắng mắt nói:

- Huynh đệ, ta nghĩ đủ rồi sao? Giúp ngươi tán gái như vậy. Tương lai nếu như người tán ok rồi không mời ta ăn một bữa, ta sẽ đưa một cái tát tát chết ngươi!

Lưu Tam nghe được Nghệ Phong lời nói nhỏ của Nghệ Phong, hắn ngạc nhiên một chút. Lập tức hắc hắc nở nụ cười, đáy lòng cũng rõ ràng vì sao Nghệ Phong vẫn không ra tay. Trong lòng hắn cảm kích vạn phần với Nghệ Phong, thầm nghĩ Nghệ Phong cũng không bá đạo không nhìn nhân tình giống như trong lời đồn.

- Vậy mời Phong thiếu ra tay đi!

Lưu Tam cũng biết một vừa hai phải, quay sang cười hắc hắc nói với Nghệ Phong.

Nghệ Phong bĩu môi, hắn là người từng trải. Tự nhiên rõ ràng những lời này của Lưu Tam có ý gì, chính là muốn hắn tạo nên một chút thương tổn nho nhỏ, làm cho hắn đau đớn trước mặt nữ sinh diễn một lần bi tình kịch. Tóm lại là khổ nhục kế!

Nghệ Phong còn thực sự có chút bội phục thủ đoạn tán gái của Lưu Tam, có thể đạt được loại trình độ này cũng không đơn giản. Nghệ Phong nghĩ nhất định phải nói Nguyên Trực mời chào người này vào Kim Lâu, đây là một người thông minh.

- A…

Trong nháy mắt Nghệ Phong đã chế trụ được cổ tay của Lưu Tam, Lưu Tam biết điều phối hợp hét thảm một tiếng, trong khi được Nghệ Phong trắng mắt nhìn hắn một cái, một cước hung hăng đá vào sau lưng Lưu Tam. Lực đạo một cước đó không nhẹ không nặng, vừa vặn để hắn phun ra một ngụm máu mà thôi.

Lưu Tam giả bộ giống như diều đứt dây bay xuống dưới đài, nữ sinh kia thấy thế nhanh chóng chạy lên đón lấy hắn. Nhìn khéo miệng Lưu Tam tuôn ra máu, nàng hung hăng trừng mắt liếc Nghệ Phong, sau đó lo lắng nhìn Lưu Tam nói:

- Ngươi thế nào rồi?

Thằng nhãi Lưu Tam vô sỉ này, cư nhiên thuận tiện nằm luôn ở trong lòng người đẹp, bày ra một bộ dáng dấp thương nặng. Để Nghệ Phong khinh bỉ vạn phần, trong lòng cũng cảm thấy oan ức! Lưu Tam được hưởng thụ, còn hắn lại đóng vai phản diện.

Đáy lòng Nghệ Phong âm thầm tính toán, nếu như Lưu Tam gia nhập Kim Lâu thì xong. Nếu hắn không gia nhập, hừ hừ, ta sẽ đoạt nữ nhân của ngươi! Khặc khặc…

Vẻ mặt mọi người cũng ước ao nhìn vào Lưu Tam bị nữ nhân xinh đẹp kia ôm đi, đáy lòng hối hận đến chết, phải biết rằng đánh trận đầu tiên lôi đài có thể được diễm ngộ như vậy. Đánh chết bọn họ cũng sẽ xông lên. Chỉ buồn bã một người mỹ nhân như vậy. Lại bị Lưu Tam lừa tới tay rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng mọi người phiền muộn vạn phần, đáy lòng âm thầm tính toán, đánh trận thứ hai, thậm chí trận thứ ba có thể thông đồng được nữ hài nào không đây?

Nghệ Phong nhìn ánh mắt cả đám chuyển lên người hắn, Nghệ Phong vỗ mạnh lên đầu, cái trán chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.

- Kháo… Đám hỗn đản này sẽ không cho rằng mình làm thủ đoạn tán gái cho bọn chúng đi?

Nghệ Phong nghĩ đến loại khả năng như vậy, trong lòng tự nhiên rùng mình một cái. Hắn cũng không phải ông tơ bà nguyệt mà đi co kéo nhân duyên cho người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.