Luận võ đài đã không phải là luận võ đài nữa rồi, đây quả thực là Tu La địa ngục. Cuồng phong điên cuồng gào thét, kình khí bay ngang, cát đá không ngừng bắn nhanh ra ngoài. Mỗi tảng đá hướng về phía dưới đài bắn xuống.
Linh khí khắp nơi nhanh tụ tập về phía năm người bay, toàn bộ hư không hình thành lốc xoáy năng lượng, tới cuối cùng, đại chiêu của năm người làm cát bụi bay khắp hư không, tàn sát bừa bãi. Làm cho tầm mắt mọi người không cách nào nhìn rõ tràng cảnh trong đài!
Áp lực của hư không không ngừng đè xuống. Các tảng đá lớn trên đài hóa thành bột phấn bay tứ tán. Nguyên bản đấu trường cực cao, đến cuối cùng thấp xuống mấy thước. Đồng thời cao độ đang không ngừng giảm xuống.
Hạ Chỉ Mộng nhìn mấy người điên giữa sân, nàng cũng không dám tới gần võ đài, mang theo Khinh Nhu và đám người Lăng Thiên Vũ ra xa mà nhìn.
Lăng Thiên Vũ nhìn kình khí tàn sát bừa bãi trên đài, miệng hắn hung hăng co quắp lên, lúc này mới hiểu được hắn bại không oan. Chút hậm hực trong lòng cũng đã biến mất, quay đầu nhìn thoáng qua Khinh Nhu, thấy đôi mắt Khinh Nhu nước gợn lân lân nhìn chăm chú vào đài cao, đôi tay nhỏ bé nắm chặt. Lăng Thiên Vũ cảm giác có chút đau lòng, hắn thở nhẹ một hơi. Nắm chặt nắm tay, dưới đáy lòng thì thào lẩm bẩm:
- Nghệ Phong, ta sẽ không bỏ Khinh Nhu. Ta nhất định sẽ vượt lên trước ngươi!
Năm người trên đài, thân ảnh như ẩn như hiện. Kình khí bắn ra làm trái tim những học viên này băng giá, cả đám lần thứ hai lui về phía sau. Trong phương viên trăm mét không có một ai, cho dù là đám người Hạ Chỉ Mộng cũng ra ngoài trăm mét.
Lấy đài cao làm trung tâm, toàn bộ nơi xung quanh như lâm vào địa chấn, cát đá bụi đất bay cuồn cuộn, cuồng phong vầng vũ. Hình như ở trong đó sắp sửa bộc phát tai nạn hủy diệt.
Tất cả học viên nhìn giữa sân mà dại ra, bọn họ thật không ngờ năm người có thể có lực phá hoại lớn như vậy, hầu như có năng lực bài sơn đảo hải.
- Đây là Vương Cấp thi triển vũ kỹ Địa Giai sao? Trời ạ, đây là sức người có thể làm được sao?
Tất cả học viên hít sâu một hơi, nhìn giữa sân không thấy bóng người, đáy lòng có chút chết lặng. Bọn họ thậm chí không dám tưởng tượng, nếu Vương Cấp đỉnh phong, thậm chí Tôn giai sẽ kinh khủng cỡ nào.
Hoàn cảnh trong sân càng lúc càng ác liệt, nói rõ năm người tranh đấu càng thêm kịch liệt. Đài cao đang không ngừng bị hủy hoại, toàn bộ đài cao rốt cục bị san bằng, Tu Mộ đau lòng a. Hắn nghĩ sau này luận võ hẳn là ra vùng ngoại ô cho đỡ tốn kém. Thế nhưng ai có thể nghĩ đến, học viện Trạm Lam ra nhiều Vương Cấp như vậy, cả đám kinh khủng như vậy, nghĩ không năm Vương Cấp sẽ thi triển vũ kỹ Địa Giai hỗn chiến.
Tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi, cùng đợi trận quyết đấu này ai thắng ai bại.
- A! Băng Hồn, mẹ nó ngươi đánh ai vậy, đi đánh Nghệ Phong kìa!
- Ta kháo! Nghị Minh, hỗn đản ngươi, nếu dám đánh vào mặt bản thiếu gia, ta trước diệt ngươi!
- Nghệ Phong, ngươi nếu như còn dám mượn thân pháp đánh lén ta, lão tử bổ sống ngươi!
- Cô Tinh, ta là Nghị Minh, ngươi đánh ai vậy!
- Đánh ngươi đó...
- Nghệ Phong, hỗn đản...
- A! Sai lầm sai lầm. Chân của ngươi không đẹp bằng Bạch Hàn Tuyết, bản thiếu mới khinh thường sờ thử!
...
Tiếng nói trong hư không truyền ra, làm cho đám người bên ngoài đơ cả mặt. Đám người kia ở bên trong làm cái gì vậy?
Tình cảnh như vậy cũng không có kiên trì lâu lắm, một tiếng kêu thảm thiết mạnh mẽ vang lên. Cuồng phong tàn sát bừa bãi cũng bắt đầu yên tĩnh.
Mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, cả đám nhìn lên đài cao lúc này đã bằng phẳng không chuyển mắt. Cùng đợi kết quả cuối cùng.
Cũng không biết qua bao lâu, thân ảnh năm người rốt cục cũng xuất hiện Mọi người nhìn lên đài, xem ai là người chiến thắng cuối cùng. Ai sẽ là nhân vật phong vân của học viện Trạm Lam?
Năm người ở giữa sân, quần áo cả đám rách nát, trên người tràn đầy bụi đất, thậm chí có người trên người bắn ra huyết dịch. Trừ Nghệ Phong ra, mặt mũi tất cả mọi người đều bầm dập, cho dù Họa Thủy là nữ nhân, trên mặt cũng bầm tím mấy chổ. Y phục càng rách mướp, da thịt trắng noãn như ẩn như hiện. Các đường cong lộ rõ ra ngoài, làm cho tất cả nam nhân nuốt một ngụm nước bọt, thân thể mất tự nhiên co lại, che giấu xấu hổ.
Họa Thủy nhìn y phục rách nát trên người, sắc mặt nàng âm trầm đến lợi hại, nàng cảm giác chuyện này là do Nghệ Phong làm, hàm răng nghiến chặt, nhãn thần hầu như muốn giết chết Nghệ Phong. Lúc chiến đấu, hình như Nghệ Phong ở y phục trên người nàng rất có chú ý, dùng lợi kiếm không ngừng cắt bớt, đôi tay càng không ngừng sờ soạn lên thân thể nàng, Họa Thủy không chút nghi ngờ, trên đôi ngọc phong của mình, khẳng định có vết tích lưu lại.
Họa Thủy hít sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn căm hận trong lòng.
Nghệ Phong thấy nhãn thần Họa Thủy, không chút phật lòng. Trong lòng hắn đồng dạng rất hận a, công kích mới vừa rồi, Họa Thủy hung ác độc địa nhất. Hắn không đối đãi với Họa Thủy như vậy, kia thực xin lỗi chính mình rồi.
Đáy lòng Nghệ Phong thầm hô may mắn, nếu tốc độ hắn không nhanh. Sợ ngày hôm nay sẽ ngã ở trên đài. Năm hỗn đản này căn bản không phải là người, đa số công kích đều là hướng về phía hắn. Tuy rằng trên mặt Nghệ Phong không bị thương. Thế nhưng trên thân thể thương tích không ít, Nghệ Phong cũng không biết mình bầm dập đến cỡ nào.
Cho dù Nghệ Phong cường thịnh trở lại, cũng đỡ không được bốn Vương Cấp thi triển vũ kỹ Địa Giai. Nghệ Phong biết, tuy rằng hiện tại bốn người đồng dạng đứng ở tại chỗ, thế nhưng hắn thụ thương nặng nhất.
Mọi người cũng nhìn năm người trên đài, cả đám dùng binh khí chống thân thể, hiển nhiên đều kiệt lực. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ bọn họ đánh thành bình thủ? Năm người hỗn chiến bất phân thắng bại?
Mọi người cảm giác này có phải là quá biến thái hay không, cả đám không khỏi quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong. Thấy trên mặt Nghệ Phong cư nhiên không có chút vết thương, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ hầu như có thể tưởng tượng đến, bốn người này khẳng định sẽ coi Nghệ Phong là đối tượng chủ công. Thế nhưng trên mặt Nghệ Phong cư nhiên không có một chút vết thương, này có phải là quá thần kỳ không? Bọn họ tự nhiên không biết, hiện tại trong cơ thể Nghệ Phong huyết khí cuồn cuộn.
Thời điểm mọi người ở trong nghi hoặc, Nghệ Phong cười ha ha một câu, làm một đám người ngã trên mặt đất.
- Ha ha... Con mẹ nó, hiện tại rốt cục bản thiếu gia là đẹp trai nhất. Một đám đầu heo!
- Xì...
Cho dù là Hạ Chỉ Mộng cũng nhịn không được, nàng xì một tiếng bật cười, nàng chưa từng có ra mắt người nào tự kỷ như vậy, Hạ Chỉ Mộng hầu như có thể ngẫm lại, Nghệ Phong ở lúc tranh đấu vừa rồi, sẽ kiệt lực che chở khuôn mặt của hắn.
Học viên nghe được những lời này, cả đám nhịn không được giơ lên ngón giữa đối với Nghệ Phong, người không thể cực phẩm như vậy.
- Hạ đạo sư, ngươi nói bọn họ ai thắng?
Khinh Nhu rốt cục nhịn không được hỏi Hạ Chỉ Mộng.
Hạ Chỉ Mộng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, chờ một chút đã, ta nghĩ lấy tính cách của Nghệ Phong, trận này còn chưa xong đâu.
Khinh Nhu nghe Hạ Chỉ Mộng nói, a một tiếng, ánh mắt ngưng tụ ở trên người Nghệ Phong, làm trong lòng Lăng Thiên Vũ đau đớn không gì sánh được.
Đám người Cô Tinh nghe Nghệ Phong nói, cả đám liếc mắt nhìn nhau, đều tự gật đầu. Cả đám mạnh mẽ hạ thấp thân thể, từ trên mặt đất nắm lên đá vụn, hung hăng ném vào mặt Nghệ Phong.
Bốn người, bốn phương hướng. Nghệ Phong đã kiệt sức làm sao có thể trốn? Chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn đá vụn khắp bầu trời bay về phía hắn.
Mọi người thấy cành này, con mắt sáng ngời, thầm nghĩ trận đại chiến này còn chưa có hết. Cả đám nhất thời hưng phấn tinh thần lên, nhìn năm người trong sân không chuyển mắt.