Nghệ Phong và Chu Bằng không ngừng nói chuyện, Nghệ Phong lần đầu tiên bị thuyết phục ở trên tay người khác, Nghệ Phong tự nhận bản lĩnh chém gió của hắn không phải là đối thủ của Chu Bằng. Không hổ là xuất thân thương nhân, bản lĩnh khoác lác làm cho Nghệ Phong theo không kịp.
Cuối cùng Nghệ Phong chỉ có thể ngồi nghe Chu Bằng diễn thuyết. Chu bằng hiển nhiên đối với Nghệ Phong cũng rất thoả mãn, vỗ vai Nghệ Phong một chút, rất kiêu ngạo nói:
- Tiểu huynh đệ a, sau này theo đại ca ngươi hỗn, thành người nổi tiếng không nói chơi.
Lúc này Nghệ Phong đã bị hắn lừa dối làm đầu óc choáng váng rồi, hắn nhanh chóng gật đầu nói ‘vâng’. Nghệ Phong vẫn là lần đầu tiên nếm thử loại tư vị này, đối với Chu Bằng kính nể cũng không gì sánh kịp.
Ghế trong cung điện, cũng chỉ lại mấy chỗ ngồi gần thủ tịch là chưa có người ngồi, còn tất cả các chỗ ngồi còn đều đã ngồi đầy. Nghệ Phong cũng phát hiện ngoại công của Lâm Hạo Nhiên ngồi cách Bạch gia không xa. Lúc này Nghệ Phong mới hiểu được lực ảnh hưởng của Lâm Hạo Nhiên tại đế đô lớn như thế nào, cư nhiên cùng các thế gia lâu đời kém không xa. Nghệ Phong tự nhiên không biết, trong đó có quan hệ với Tần Y. Bằng không lấy thân phận thương nhân của Lâm Hạo Nhiên, làm sao cũng không có khả năng ngồi ở trên cao!
- Chậc chậc, nếu như có một ngày, ta có thể ngồi trên mấy vị trí còn trống kia, ta chết cũng nhắm mắt!
Chu Bằng nhìn mấy hàng ghế còn trống cao nhất, trong ánh mắt có chút hâm mộ.
Nghệ Phong nhìn mấy chỗ trống trên đài, quét nhìn bốn phía, phát hiện cũng không có Tử Âm, thầm nghĩ mấy vị trí gần hoàng đế nhất kia, là có một vị trí dành cho Tử Âm sao?
Đáy lòng Nghệ Phong cũng có chút kinh ngạc, thật không ngờ hoàng đế Trạm Lam để Tử Âm ngồi ở vị trí cao như thế. Đây cũng không phải dấu hiệu tốt gì, nói rõ Kim Lâu đã đi vào trong tầm mắt của hoàng đế Trạm Lam.
- Ha ha, nếu như Chu huynh nguyện ý mà nói, ta có thể mang ngươi đi tới đó ngồi một chút.
Nghệ Phong tùy ý cười nói.
Chu Bằng ha ha phá lên cười:
- Tiểu huynh đệ, độ khoác lác của ngươi đã có đề thăng rồi, chỉ một câu này, so với dĩ vãng thì ngưu hơn rất nhiều lần.
Nghệ Phong thấy Chu Bằng không tin, hắn cũng cười nhún nhún vai, cũng không có nhiều giải thích.
- Khinh Nhu công chúa?
Chu Bằng đột nhiên kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn xa xa, nhãn thần không nháy mắt, cực kỳ kích động.
Nghệ Phong theo ánh mắt Chu Bằng nhìn lại, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đi tới mấy vị trí thủ tịch. Toàn thân Khinh Nhu mặc lễ phục màu trắng, cổ áo hơi có chút thấp, có thể thấy rõ sở vùng da sáng bóng ở cổ nàng, cho dù mặc lễ phục dạ hội, nhưng mềm mại như trước. Vẻ đẹp tuyệt mỹ của Khinh Nhu trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người. Một người nỗ lực thu liễm ánh mắt nóng bỏng của mình.
Nghệ Phong có chút sững sờ, nhìn nữ tử mềm mại cao quý trước mặt này, rất khó tưởng tượng nàng cư nhiên là thân phận công chúa. Nghệ Phong hơi thất thần, nhưng lại nở nụ cười khổ.
Chu Bằng nhìn dáng dấp cười khổ thất thần của Nghệ Phong, hắn cổ quái nhìn Nghệ Phong nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi sẽ không nhất kiến chung tình đối với Khinh Nhu tiểu công chúa chứ? Ta khuyên ngươi đừng nằm mộng. Đế đô bao nhiêu người nhớ thương Khinh Nhu tiểu công chúa a! Tiểu công chúa cũng không phải khinh t thường đối với bọn họ, ngươi cho rằng một quý tộc nhỏ như ngươi có thể vào mắt của nàng sao?
Chu Bằng thấy dáng dấp vừa mới thất thố của Nghệ Phong, liền giảng giải cho hắn trở tay không kịp. Năm đó hắn cũng có làm qua, thế cho nên bị người đánh nằm ở trên giường bốn năm tháng mới khôi phục bình thường. Hắn sợ Nghệ Phong cũng xúc động một lần, trên quốc yến không phải bị đánh đơn giản như vậy.
Nghệ Phong thiếu chút nữa bị những lời này của Chu Bằng làm cho cười chết, hắn nỗ lực kiềm chế nụ cười, rất chăm chú nhìn Chu Bằng nói:
- Chu đại ca yên tâm, tiểu đệ tự có chừng mực.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Khinh Nhu, sau đó liếc mắt nhìn Liễu Mộng Nhiên, còn có Bạch Hàn Tuyết lãnh ngạo của Bạch gia. Nhưng thật ra muốn kiến thức một phen ba người các nàng đứng chung một chỗ, ai có thể làm người khác chú ý hơn. Ba người tựa hồ đều là nữ tử chói mắt trong quốc yến này.
Nghệ Phong cười cười, nghĩ có cần phải để các nàng đối lập một chút. Tranh sắc với nhau, hẳn là có thể làm cho quốc yến tăng thêm vài phần thú vị.
Lúc Khinh Nhu đi ra, ba vị Hoàng tử cũng rất nhanh đi ra, so với Khinh Nhu mang đến kinh hãi. Ba vị Hoàng tử không cho người thấy kinh ngạc chút nào. Bọn họ nhìn thoáng qua Khinh Nhu, ba hoàng tử đều tự ngồi vào vị trì của mình. Chỉ bất quá, Tam hoàng tử ngồi tương đối thấp một chút!
Nghệ Phong cười cười, những ghế này thật đúng là dựa theo phân bố thế lực của đế đô mà xếp, cũng không biết hoàng đế Trạm Lam làm cái quỷ gì!
Trừ vị trí của Hoàng đế, vị trí quan trọng còn có hai cái. Mọi người cũng suy đoán lên, không rõ ai có thể ngồi trên tam đại hoàng tử, tiếp cận vị trí chủ vị nhất.
Cả đám suy đoán một lúc lâu, đều suy đoán không ra, duy có mấy người suy đoán ra, lại ngậm miệng không nói. Này dẫn đến ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào hai vị trí kia, trong ánh mắt đủ đố kị và vẻ ước ao.
Chu Bằng càng thì thào nhỏ nhẹ nói:
- Nếu như ta có một ngày có thể ngồi trên hai vị trí kia, ta thực sự chết cũng nhắm mắt!
Nghệ Phong nghe Chu Bằng nói những lời này lần thứ hai, hắn không khỏi nở nụ cười. Quay đầu nhìn về phía Trương Diễm, thấy ánh mắt của nàng cũng lửa nóng không kém Chu Bằng bao nhiêu.
Nghệ Phong ngạc nhiên, rất khó lý giải hai cái ghế này, sẽ làm cho mọi người có dụ hoặc như vậy.
- Điệp phi, Ám Tử nữ vương Tử Âm đến!
Thời điểm mọi người vào, cũng không có thị vệ bẩm báo, duy chỉ có hai người này vào, bên ngoài vang lên tiếng thị vệ hét lớn.
- Là các nàng?
Mọi người rốt cục minh bạch hai người ngồi gần chủ tịch nhất là ai, cả đám có vẻ kinh ngạc, đồng thời cùng bừng tỉnh.
Người biết nội tình của Điệp phi, tự nhiên đối với việc nàng ngồi vị trí gần chủ tịch không có gì dị nghị, thế nhưng thật không ngờ chính là, hoàng đế Trạm Lam cư nhiên sẽ thực thừa nhận thân phận Ám Tử nữ vương của Tử Âm, coi nàng còn quan trọng hơn ba vị hoàng tử.
Thủ lĩnh các đại gia tộc nghiêm nghị lên, nhãn thần cả đám chứa đầy vẻ kinh ngạc. Tuy rằng lúc này Kim Lâu rất kinh khủng, thế nhưng thế lực không có thể trên hai vị hoàng tử được.
Mà đám quý tộc cùng các thế lực nhỏ không rõ Điệp phi và Tử Âm là ai, cả đám càng thêm nghi hoặc, không rõ hai nữ nhân này, vì sao có thể bao trùm trên các nam nhân.
Ngược lại là Nghệ Phong ngồi ở phía dưới, ánh mắt hắn mạnh mẽ ngưng trọng, không rõ hoàng đế Trạm Lam rốt cuộc làm cái quỷ gì. Thân phận Tử Âm ngồi vị trí kia cũng không ngoài ý muốn, thế nhưng ngoài ý muốn chính là hắn thừa nhận thân phận Ám Tử nữ vương của Tử Âm.
Nếu như nói phương diện này cùng Nghệ Phong không có một chút quan hệ, sợ là sẽ không ai tin, ít nhất Nghệ Phong hắn sẽ không tin chút nào.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, không nghĩ ra hoàng đế Trạm Lam muốn cùng hắn chơi cái gì, đơn giản cũng không suy nghĩ nữa.
Ánh mắt mọi người đều ngưng tụ ở lối vào, cả đám muốn kiến thức một phen, hai vị nữ vương này rốt cuộc là hạng phong tư gì. Điệp phi bọn họ có nghe thấy, được xưng nữ vương mị hoặc nhất đế đô. Thế nhưng lại chưa từng gặp qua Tử Âm, bọn họ đối với nàng rất xa lạ. Nàng phảng phất chính là đột nhiên quật khởi, mạnh mẽ xuất hiện giữa đế đô.
Ánh mắt Nghệ Phong cũng thẳng tắp nhìn kỹ ngoài cửa, hắn cũng muốn nhìn một chút, hai nữ nhân phong hoa tuyệt đại này, sẽ làm những nam nhân này có biểu tình loại gì. Nghĩ đến, sẽ khí áp toàn trường đi!
Nghệ Phong cười cười, đã lâu không thấy Điệp Vận Du, đáy lòng cũng chờ mong thấy nàng.