Mị Ảnh

Chương 827: Chương 827




- Nghệ Phong!

Khương Vĩ Kiệt nhìn Nghệ Phong, trong mắt có chút nóng bỏng.

Nghệ Phong thấy ánh mắt này của Khương Vĩ Kiệt, toàn thân hắn rùng mình một cái. Nếu Ngu Phi dùng loại ánh mắt này, trong lòng hắn còn có thể rất cao hứng. Nhưng Khương Vĩ Kiệt là một đại nam nhân, ánh mắt này khiến người ta có chút hoảng sợ.

- Cái kia, Khương Vĩ Kiệt, ngươi chậm rãi luyện võ, bản thiếu gia còn có việc đi trước!

Nghệ Phong dùng ánh mắt ra hiệu với Ngu Phi, ý nói Ngu Phi dẫn đường.

- Nếu Phong thiếu gia đã đến đây, cần gì phải đi đâu. Nếu ta nhớ không nhầm, lần trước Phong thiếu gia từng nói, có thể nhận sự khiêu chiêu của ta bất cứ lúc nào!

Ánh mắt Khương Vĩ Kiệt nhìn thẳng vào Nghệ Phong.

- Ách! Cái đó, hôm nay bản thiếu gia chưa ăn no uống đủ, không có khí lực. Lần sau chúng ta hãy so tài!

Đối với võ si trước mặt, Nghệ Phong cũng có chút bất đắc dĩ. Nhưng hắn không cảm thấy hắn có bao nhiêu khí lực để đánh nhau với một quái nhân như vậy.

- Phong thiếu gia muốn ăn cái gì, ta gọi người đưa đến. Sau khi ăn xong, chúng ta lại đánh một trận. Ngươi thấy thế nào?

Khương Vĩ Kiệt nhìn Nghệ Phong hỏi thẳng. Toàn bộ Tĩnh Vân Tông, người có thể đấu được với hắn cũng chỉ có Thủy Nhược Vân. Nhưng Thủy Nhược Vân làm Thiếu tông chủ. Sao có thể tùy ý khiêu chiến được. Nếu hiện tại có người đưa lên cửa, hắn làm sao có thể buông tha?

- Ta kháo... Bản thiếu gia nói thật với ngươi vậy. Hôm nay bản thiếu gia mệt mỏi, không muốn đánh nhau với ngươi.

Nghệ Phong bị đám người kia truy sát lâu như vậy, đã sớm không còn kiên nhẫn đánh nhau.

- Ha hả, không thể tưởng tượng được đường đường Tà Đế cũng là hạng người lật lọng.

Khương Vĩ Kiệt có chút châm chọc nói.

Mặc dù Nghệ Phong biết Khương Vĩ Kiệt thi triển chính là phép khích tướng, nhưng hắn vẫn dừng bước, ánh mắt nhìn về phía Khương Vĩ Kiệt. Nghệ Phong có thể dễ dàng tha thứ người khác nói hắn lật lọng. Nhưng Tà Đế là danh hiệu do các tiền bối của rất nhiều thế hệ trong Tà Tông gây dựng nên. Bất kể thế nào cũng không thể khiến nó bị lu mờ.

Nghệ Phong có chút nghiền ngẫm nhìn Khương Vĩ Kiệt:

- Thực lực của ngươi hiện tại rất mạnh sao?

Khương Vĩ Kiệt trầm giọng nói:

- Cửu giai đỉnh phong!

Nghệ Phong kinh ngạc liếc mắt nhìn Khương Vĩ Kiệt một cái. Không thể tưởng tượng được hắn bất ngờ tấn cấp hai giai. Chẳng qua nếu muốn đột phá bình cảnh tiến vào Vương cấp, sợ là rất gian nan. Dù sao đây là đường ranh giới lớn.

Nghệ Phong mơ hồ có chút hiểu được vì sao Khương Vĩ Kiệt cứ tóm lấy hắn không buông. Đối với võ si như hắn mà nói, đánh nhau mới là cách thức tốt nhất để tấn cấp.

- Ngươi biết có bao nhiêu Vương cấp đã chết ở trong tay ta không?

Nghệ Phong mỉm cười nhìn Khương Vĩ Kiệt nói.

Khương Vĩ Kiệt sửng sốt, nhưng lập tức liền khôi phục lại thái độ bình thường:

- Không biết!

Nghệ Phong nhìn Khương Vĩ Kiệt dựng thẳng ba ngón tay nói:

- Không tính ma thú sánh ngang Vương cấp, Vương cấp chết ở trong tay ta không kém ba người. Trong đó, ba Vương cấp bao vây tấn công, hai người đã bị ta giết chết!

Khương Vĩ Kiệt nghe Nghệ Phong nói, có phần đờ đẫn ở tại chỗ. Hắn yên lặng nhìn Nghệ Phong, trong mắt có khiếp sợ:

- Ngươi đã đến Vương cấp?

Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Tướng Cấp bát giai!

Một câu nói đó, khiến Ngu Phi và Khương Vĩ Kiệt hoàn toàn trừng mắt nhìn Nghệ Phong: một Tướng cấp bát giai, có thể dưới sự bao vây tấn công của ba Vương cấp, giết chết hai người?

Nghệ Phong quét mắt nhìn Khương Vĩ Kiệt một cái nói:

- Ngươi còn muốn khiêu chiến với ta hay không?

Khương Vĩ Kiệt bình tĩnh nhìn Nghệ Phong. Hắn cắm trọng kiếm vào sâu xuống mặt đất, chắp tay nhìn Nghệ Phong nói:

- Mời Phong thiếu gia chỉ giáo!

Nghệ Phong mỉm cười, Khương Vĩ Kiệt có biểu hiện như vậy, hắn cũng không bất ngờ. Hắn thản nhiên nói:

- Một chiêu, ta chỉ ra một chiêu. Nếu ngươi có thể tiếp được một chiêu này của ta, về sau ngươi có thể tùy ý khiêu chiến ta. Nếu không thể tiếp được một chiêu này, của ta. Vậy khi không có lòng tin chiến thắng được ta, cũng đừng đến quấy rầy ta. Ngươi thấy thế nào?

Nghệ Phong không muốn tên võ si này cũng không có việc gì cũng đến khiêu chiến hắn.

Khương Vĩ Kiệt nghe Nghệ Phong nói vậy, cho dù dù cho biết kiềm chế tốt cũng bị Nghệ Phong làm tức giận, sắc mặt xanh mét. Chưa bao giờ hắn phải chịu sự sỉ nhục quá lớn như vậy. Một Tướng cấp bát giai, cho dù sau khi giết chết mấy Vương cấp, chẳng lẽ ngay cả một chiêu của hắn cũng không thể tiếp được sao?

- Mời Phong thiếu gia chỉ giáo!

Khương Vĩ Kiệt nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói.

- Mời!

Nghệ Phong cũng không lấy binh khí ra, nhìn Khương Vĩ Kiệt làm một động tay tác ra hiệu cho hắn ra tay trước.

Ngu Phi thấy vậy nhíu mày. Nàng biết Nghệ Phong rất mạnh, nhưng Khương Vĩ Kiệt cũng một thiên tài. Một thanh trọng kiếm nặng ngàn cân. Nghệ Phong lại nghĩ chỉ một chiêu có thể đánh bại Khương Vĩ Kiệt. Như vậy có chút thái quá.

Khương Vĩ Kiệt thấy Nghệ Phong đánh nhau với hắn mà ngay cả binh khí cũng không lấy ra, hắn hừ một câu cũng không thèm nhắc nhở Nghệ Phong. Rút trọng kiếm dài hơn hai thước lên. Toàn bộ đấu khí đượt trút lên phía trên trọng kiếm của hắn. Trọng kiếm vốn vô cùng bình thường chợt phát hào quang mạnh mẽ.

Nghệ Phong nhìn trọng kiếm rất nặng kia, trong mắt Nghệ Phong cũng có chút thận trọng. Mặc dù hắn tuyên bố một chiêu đánh bại Khương Vĩ Kiệt, nhưng lực lượng của Khương Vĩ Kiệt quả thật khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Nếu lực lượng của Nghệ Phong dưới tình huống bình thường, hẳn cũng không phải là đối thủ của Khương Vĩ Kiệt.

Tuy nhiên lúc này trong cơ thể hắn có Tà Đế lực, còn có ngụy Phệ Châu, mặc dù sức mạnh còn có sự chênh lệch, nhưng cũng không lớn như vậy.

Khương Vĩ Kiệt quát to một tiếng, trọng kiếm của hắn tạo ra tiếng xé gió, hung hăng bổ về phía Nghệ Phong. Uy thế phía trên trọng kiếm tạo thành từng cơn lốc. Toàn bộ không gian dường như cũng bị trọng kiếm này chém vỡ. Nơi Khương Vĩ Kiệt đi qua, lưu lại một dấu chân thật sâu, có thể thấy được lực lượng trên trọng kiếm này khủng khiếp tới mức nào.

Ánh mắt Nghệ Phong nhất thời cứng lại. Đấu khí trong cơ thể cũng ầm ầm tuôn ra, hắn cũng không chút giữ lại, ở trước mặt Khương Vĩ Kiệt hắn cũng không dám giữ lại. Toàn bộ năng lượng của Tà Đế lực và ngụy Phệ Châu được đưa vào nắm tay, Hào quang trên nắm tay Nghệ Phong tăng mạnh.

Trong nháy mắt Tinh Bạo Thương Khung ngưng tụ ở phía trên nắm tay của Nghệ Phong. Mặc dù không sử dụng lợi kiếm, nhưng không có binh khí nào có thể phát huy kỹ năng Tà Đế được đến mức tối đa.

Ầm...

Nghệ Phong vẫn đứng thẳng ở đó, quyền và trọng kiếm hung hăng va vào nhau. Trong hư không nổi lên một cơn lốc. Trong không gian nơi hai bên va vào nhau xuất hiện vài vết nứt. Kình khí khổng lồ khiết đất đá bay loạn.

Phụt…

Khương Vĩ Kiệt liên tục lùi lại mấy bước không dừng. Mỗi lần lùi lại, lại có một dấu chân rất sâu xuất hiện ngay dưới chân hắn, có thể thấy được sức mạnh này lớn tới mức nào.

Cuối cùng Khương Vĩ Kiệt không chống đỡ được sức mạnh này. Một ngụm máu tươi phun ra. Hắn phải dùng trọng kiếm cắm sâu xuống đất, lúc này mới có thể ổn định được thân thể.

Ngu Phi sững sờ nhìn Khương Vĩ Kiệt, trong mắt đầy vẻ không thể tin được. Nàng biết rõ lực lượng của Khương Vĩ Kiệt. Gần như không có bất kỳ ai đồng giai có thể có lực lượng ngang bằng với lực lượng của hắn. Cho dù đối mặt với Vương cấp cũng có khả năng liều mạng. Nhưng không ngờ, hắn lại bị một quyền của Nghệ Phong mà hộc máu. Chẳng lẽ lực lượng của Nghệ Phong mạnh hơn nhiều so với Khương Vĩ Kiệt?

Lần thước, trong dãy núi, Ngu Phi từng chứng kiến thực lực của Nghệ Phong. Lúc này nàng phát hiện Nghệ Phong trưởng thành quá nhanh. So với trước kia quả thực là một trời và một vực.

Nghệ Phong cảm giác cánh tay có chút tê dại, trong lòng cũng kinh hãi không thôi. Hắn không thể tưởng tượng được lực lượng của Khương Vĩ Kiệt khủng khiếp đến mức độ này. Thật may mắn, vừa rồi hắn đã thi triển toàn lực, bằng không người bị hại chính là bản thân hắn.

- Ngươi quá tự tin về lực lượng của chính mình. Nếu ngươi không chọn chống chọi với ta. Bất kể thế nào ta cũng không thể một chiêu bại ngươi được. Nhưng không có nếu như. Ngươi đã đánh bại!

Nghệ Phong thản nhiên nhìn Khương Vĩ Kiệt nói.

Khương Vĩ Kiệt sững sờ lau máu đang trào ra qua khóe miệng, thì thào lẩm bẩm:

- Ta thật sự quá tự tin về lực lượng của chính mình sao? Chẳng lẽ lực lượng vẫn không phải là tuyệt đối sao?

Nghệ Phong thoáng nhìn về phía Khương Vĩ Kiệt. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu Khương Vĩ Kiệt có thể nghĩ thông suốt, thực lực của hắn có thể lại tiến thêm một bước. Nếu không nghĩ ra... Chuyện đó thì có liên quan gì đến hắn?

- Đi thôi!

Nghệ Phong nhìn Ngu Phi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.