Nghệ Phong điều động Phệ Châu vào trong khí hải. Trong nháy mắt, một hào quang màu lam nảy lên đầu ngón tay Nghệ Phong. Năng lượng Phệ Châu vừa xuất hiện, trong nháy mắt, Nghệ Phong cảm giác được một năng lượng dâng trào lạnh lẽo đến cực điểm, giống như băng tuyết vạn năm, tản ra hàn khí khiến người ra run rẩy.
Tuy rằng Nghệ Phong chỉ điều động một điểm nhỏ, nhưng Nghệ Phong vẫn có thể cảm giác được lực lượng này không kém hơn chút nào so với lực lượng của Vương Cấp. Hơn nữa thuộc tính đặc biệt của Phệ Châu, khiến lực sát thương của năng lượng này lớn hơn rất nhiều so với người vừa mới đi vào Vương Cấp.
Từ sau khi năng lượng này xuất hiện, Nghệ Phong có thể thấy được năng lượng trong hư không cũng ngưng tụ về phía đầu ngón tay hắn. Không thể nghi ngờ, giờ phút này, sức cắn nuốt khủng khiếp của Phệ Châu đã biểu lộ ra. Nghệ Phong có vài suy nghĩ xấu xa đầy thú vị. Ngày nào đó thấy người nào không vui, nếu đánh một chút năng lượng Phệ Châu vào trong cơ thể hắn, vậy tình hình sẽ thế nào?
Nghệ Phong cảm giác được năng lượng dâng trào trên đầu ngón tay, hắn mơ hồ có cảm giác không thể khống chế được. Nghệ Phong vội vàng thu hồi năng lượng này vào trong cơ thể. Hắn biết đây là do hắn vừa thu phục Phệ Châu. Nếu muốn hoàn toàn nắm được nó trong tay, có lẽ còn phải đi một lộ trình rất dài.
Nghệ Phong nhớ tới trình độ nắm trong tay của Quái lão nhân đối với Phệ Châu. Hắn cũng dự định sau khi về nhà sẽ lãnh giáo Quái lão nhân một phen. Đối với việc lợi dụng Phệ Châu, Quái lão nhân so với thái điểu như hắn mạnh hơn nhiều.
Phệ Châu có thể trở thành chí bảo của Nhiếp Hồn Sư, tuyệt đối không có khả năng chỉ dùng năng lượng đặc biệt.
Nghệ Phong nhớ tới Hấp Tinh trong kỹ năng Tà Đế. Nếu sử dụng cấm pháp Hấp Tinh phối hợp vợi Phệ Châu, nó sẽ khủng khiếp mới mức nào? Nghệ Phong rất muốn thử một chút, nhưng hiển nhiên nơi này không phải là địa điểm tốt để làm điều đó.
...
Ngu Phi và Thủy Nhược Vân ỏ bên ngoài thấy năng lượng trên nóc nhà trúc bắt đầu chậm rãi tan biến, các nàng liếc mắt nhìn nhau, vừa định chuẩn bị vào xem Nghệ Phong đang làm cái gì, đã thấy cửa nhà trúc bị đẩy ra. Nghệ Phong toàn thân là vết máu xuất hiện trước mặt hai nàng.
Ngu Phi và Thủy Nhược Vân thấy bộ dạng Nghệ Phong như thế, các nàng đều chấn động. Ngu Phi không kìm chế được tình cảm của mình, chạy tới bên cạnh Nghệ Phong, tuyệt không ghét bỏ vết máu trên toàn thân Nghệ Phong. Nàng đỡ Nghệ Phong, sốt ruột nói:
- Ngươi làm sao vậy?
Nghệ Phong ngửi thấy hương thơm trên người Ngu Phi truyền đến, gần như là theo bản năng dưới chân hắn mềm nhũn, sau đó ngã vào thân thể kiều diễm ôn mềm của Ngu Phi, dùng giọng nói cực kỳ yếu ớt nói:
- Vừa tu luyện tẩu hỏa nhập ma, bị trọng thương!
Tuy rằng Thủy Nhược Vân kinh ngạc khi thấy Ngu Phi thân thiết vượt quá mức bình thường đối với Nghệ Phong, nhưng thấy Nghệ Phong bị tẩu hỏa nhập ma, trong lòng nàng cũng không nhịn được cảm thấy kinh hãi. Nhìn bộ dạng Nghệ Phong lúc này, toàn thân đều là máu, lại nhớ tới năng lượng bạo động vừa rồi. Lần này Nghệ Phong tẩu hỏa nhập ma đã khủng khiếp như thế nào? Thủy Nhược Vân rất chấn động. Nghệ Phong tẩu hỏa nhập ma như vậy vẫn có thể sống sót!
- Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?
Ngu Phi cũng hoảng hốt, nàng dùng sức ôm Nghệ Phong, tuyệt đối không biết lòng muông dạ thú của Nghệ Phong, ngược lại còn lo lắng đến cực điểm.
- May mắn bảo vệ được tính mạng, tuy nhiên lại bị thương nặng. Hiện tại cho dù là bất kỳ đệ tử nào của Tĩnh Vân Tông cũng có thể lấy được mạng của ta!
Khi Nghệ Phong nói những lời này, ánh mắt hắn nhìn về phía Thủy Nhược Vân.
Thủy Nhược Vân nhíu mày, thản nhiên nói với Nghệ Phong:
- Nghệ Phong sư huynh yên tâm, Tĩnh Vân Tông ta không phải là hạng người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Nghệ Phong giả vờ thở phào nhẹ nhõm, nói với Thủy Nhược Vân:
- Vậy ta cũng an tâm. Khụ, vẫn là năm đó phạm sai lầm. Nếu lúc trước ta gia nhập Tĩnh Vân Tông chứ không phải Tà Tông, ta cũng sẽ không sợ.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói bi thảm như vậy, nàng buột miệng nói:
- Chỉ cần ta ở Tĩnh Vân Tông, không ai có thể thương tổn ngươi. Cho dù sư tôn đến đây cũng không được!
Nghệ Phong nghe Ngu Phi nói vậy, trong lòng hắn không ngừng cười trộm, nhưng trên mặt lại vẫn có vẻ lo lắng. Giống như nói cho Thủy Nhược Vân và Ngu Phi biết, dù sao hắn cũng là người Thánh Tông. Sợ là Tĩnh Vân Tông sẽ nhanh chóng tới.
- Ngươi yên tâm, trước khi tình trạng vết thương của ngươi còn chưa tốt, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi!
Ngu Phi hứa với Nghệ Phong.
Nghệ Phong nghe những lời này, thiếu chút nữa thì cười tới ngất xỉu đi. Hắn cố kìm chế để không cười, giả vờ cảm kích nhìn Ngu Phi nói:
- Vậy ta có thể thật sự yên tâm!
Thủy Nhược Vân liếc mắt nhìn Ngu Phi một cái, nhìn Nghệ Phong đầy vết máu đứng ở trước mặt, trong lòng nàng bỗng nhiên có chút thông cảm với Nghệ Phong. Một thiên chi kiêu tử như vậy, chuyện tẩu hỏa nhập ma đối với hắn mà nói, hẳn là đả kích rất lớn. Nhìn năng lượng bạo động kia, nàng biết cho dù Nghệ Phong khỏe hơn, nhưng di chứng còn lại cũng sẽ tương đương khủng khiếp.
Ngay khi Thủy Nhược Vân chuẩn bị nói chuyện, phía xa lại có năng lượng bạo động bạo cường đại bạo phát. Mặc dù kém xa so với Nghệ Phong, nhưng cũng nồng đậm đến cực điểm.
Thủy Nhược Vân nhìn về hướng đó, vui mừng hô lớn:
- Khương sư huynh tấn cấp Vương Cấp?
Nghệ Phong nhìn về phía đó, không nhịn được mắng to một tiếng. Không thể tưởng tượng được đánh nhau với Khương Vĩ Kiệt một trận, lại khiến hắn đột phá bình cảnh đi vào Vương Cấp! Quả nhiên Khương Vĩ Kiệt là một thiên tài, nhanh như vậy đã đột phá bóng ma tâm lý, lại còn nâng cao.
Có ‘tẩu hỏa nhập ma’ của Nghệ Phong làm ví dụ chính xác, Thủy Nhược Vân cũng không dám đứng mãi ở đó. Họ cấp tốc chạy qua hộ pháp cho Khương Vĩ Kiệt.
Nghệ Phong thấy rốt cục Thủy Nhược Vân đã đi, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng quả thật cái bóng đèn này rất được, nhưng trước mặt Ngu Phi cũng không thể vô lễ. Con người phải biết rằng thỏa mãn. Ít nhất phải giải quyết Ngu Phi trước, rồi mới từ từ giải quyết nàng sau.
Tất nhiên Ngu Phi không biết được suy nghĩ xấu xa của Nghệ Phong. Thấy Nghệ Phong dường như vẫn toàn thân bất lực rúc vào trong lòng nàng, trên mặt nàng có chút đỏ ửng.
- Ngươi không sao chứ?
- Trên người ta đều là vết máu. Nàng giúp ta lau sạch được không? Ta không có khí lực!
Nghệ Phong vô liêm sỉ nói.
- A! Nhưng...
Gương mặt Ngu Phi một đỏ bừng.
- Nàng đều đã dùng sức mạnh với ta, ta ủy khuất một chút lại cho nàng nhìn. Tuy rằng có thiệt một chút, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với bị khó chịu!
Nghệ Phong rất bất đắc dĩ nói.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói vậy, màu đỏ bên tai ra dần dần lan rộng ra, Thật lâu sau nàng không dám nhìn Nghệ Phong, cắn môi gật đầu, trong lòng âm thầm an ủi mình:
- Dù sao đi nữa cũng đã từng thấy qua, thấy thêm một lần nữa cũng không sao.
...
Phía sau nhà trúc có một đầm nước. Ngu Phi thật cẩn thận lau sạch cho Nghệ Phong, sau đó đỡ Nghệ Phong lên trên giường trúc giường. Làm xong những việc này, mặt Ngu Phi gần như có thể có thể đun cơm. Ngu Phi cảm thấy có chút may mắn. May là khi nàng giúp Nghệ Phong lau thân thể, Nghệ Phong vẫn nhắm mắt lại. Bằng không nàng thật sự không có cách nào khác kiên trì được.
Ngay khi Ngu Phi chuẩn bị xoay người rời khỏi, lại bị Nghệ Phong hung hăng tóm lại, sau đó kéo mạnh Ngu Phi ngã vào trong lòng Nghệ Phong.
Ngu Phi thấy Nghệ Phong có khí lực lớn như vậy, lại không chút bất ngờ, bình tĩnh nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong ôm thân thể mềm mại ôn nhu của Ngu Phi, thấy Ngu Phi bình tĩnh như vậy, hắn không khỏi sửng sốt hỏi:
- Nàng không kinh ngạc sao?
Ngu Phi lắc đầu nói:
- Khi ta tự mình lau thân thể cho ngươi, ta đã biết ngươi không bị thương!
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, rốt cục nghĩ tới một sơ hở. Khi đó tay Nghệ Phong có chút không an phận, chạm vào đồn bộ của Ngu Phi, còn nhéo vài cái. Nghệ Phong nghĩ ra liền hối hận đến cực điểm, cực độ khinh bỉ định lực của hắn.
- Lần trước nàng dùng sức mạnh đối ta, ta muốn trả lại!
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi, còn nói rất nghiêm túc.
Trong nháy mắt mặt Ngu Phi liền đỏ bừng lên, Nàng vùi đầu ở trong lòng Nghệ Phong, cũng không dám ngẩng đầu. Thấy tay Nghệ Phong đã chạm vào phía trên tuyết gò của nàng, Ngu Phi khẽ run nhè nhẹ. Nhưng vẫn không có động tác nào ngăn cản Nghệ Phong.
- Nhẹ một cút! Lần trước rất đau!
Nghệ Phong nghe Ngu Phi nói vậy, thoáng ngẩn ra, rốt cuộc lập tức không nhịn được xoay người đứng lên. Trong lòng cũng chợt xuất hiện một ý niệm. Lần trước nàng điên cuồng như vậy, có thể không đau sao?