Mị Ảnh

Chương 438: Chương 438: Cử động lớn mật của Liễu Mộng Nhiên.




- Hư thoát?

Liễu Mộng Nhiên cổ quái nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy không hiểu, chỉ là Nghệ Phong lần thứ hai ma sát trong lòng nàng một chút, để rặng mây đỏ trên mặt nàng càng say lòng người, trong lòng Liễu Mộng Nhiên ngượng ngùng vô cùng, tuy rằng rất muốn đẩy Nghệ Phong ra. Thế nhưng nàng trời sinh ôn nhu, nhìn sắc mặt suy yếu của Nghệ Phong, nàng lại không đành lòng!

- Phải! Đừng nói nữa, nói ra sẽ làm nàng khóc đó. Để giúp nàng tìm dược liệu luyện chế đan dược, tất cả gia sản ta đều bán đi, thế nhưng ta còn chưa đủ tiền a, chỉ có thể đi ra ngoài tiếp khách!

Nghệ Phong mặt lộ vẻ khổ sắc nói.

- Ân?

Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không rõ tiếp khách có ý gì.

Nghệ Phong tiếp tục nói:

- Đêm qua, ta đi ra ngoài tiếp khách, có một lão bà béo mập mặt đầy tàn nhan chọn ta. Lăn qua lăn lại hơn nửa buổi tối còn chưa đủ, thế mà mụ bà béo mập kia chưa chịu thỏa mãn, tuy rằng bản thiếu gia thiên phú dị bẩm, thế nhưng cũng đỡ không được lão bà béo mập kia liên tục hành hạ! Ta lăn qua lăn lại một buổi tối, nên mới biến thành bộ dạng này!

Liễu Mộng Nhiên rốt cục phản ứng kịp, nàng cảm giác mặt mình nóng bừng, đáy lòng mắng to:

- Hỗn đản!

- Nàng nói dù khổ sở cũng phải chịu, ai bảo ta không có tiền. Thế nhưng không thể chịu được chính là, lão bà béo mập kia sau khi làm xong lại không trả tiền! Ô ô...

Nghệ Phong càng nói càng thương tâm, suýt nữa rơi nước mắt.

Liễu Mộng Nhiên nghe không nổi Nghệ Phong loạn ngữ nữa, biết Nghệ Phong không có việc gì, nàng đẩy Nghệ Phong ra, chuẩn bị đi ra bên ngoài.

- Mộng Nhiên, vì sao nàng không an ủi ta, chẳng lẽ nàng không nghĩ thái bà kia rất ghê tởm sao? Hừ, tìm phục vụ cư nhiên còn không trả tiền, một điểm đạo đức cũng không có!

Nghệ Phong hô lớn.

Liễu Mộng Nhiên run rẩy toàn thân, suýt nữa không đứng vững. Nàng cũng không dám ở lâu chỗ này!

Nghệ Phong nhìn vòng eo mảnh khảnh chập chờn kia, hắn hắc hắc cười nói:

- Mộng Nhiên, nàng không cần đan dược kia sao?

Câu nói này, nhất thời làm Liễu Mộng Nhiên đứng yên tại chỗ, nàng quay đầu, thân thể run nhè nhẹ, chứng minh nàng bị lời nói vừa rồi của Nghệ Phong làm chấn động rồi.

- Không phải ngươi muốn đưa cho đệ đệ sao?

Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong cười nói:

- Ta suy nghĩ một chút, khẳng định đệ đệ xấu xa kia rất khốn khổ, hắn đánh cướp không được cái gì. Còn không bằng cho nàng!

Liễu Mộng Nhiên nghe được Nghệ Phong nói, đáy lòng nàng nói thầm:

- Hy vọng thật sự có mấy lão bà béo mập cho ngươi không xuống giường nổi.

Liễu Mộng Nhiên nhớ tới những lời Nghệ Phong vừa mới nói, nàng rất xấu hổ, đồng thời lại không khỏi buồn cười, cư nhiên hi hi nở nụ cười.

Nghệ Phong sững sờ nhìn nụ cười không hiểu lý do này của Liễu Mộng Nhiên, nghi hoặc nói:

- Mộng Nhiên, nàng sẽ không bởi vì ta cho nàng đan dược mà vui vẻ như vậy chứ?

Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên cười vui vẻ như trước, hắn cũng không nói gì thêm, từ trong lòng lấy ra một viên đan dược, hướng Liễu Mộng Nhiên nói:

- Mộng Nhiên, nàng giúp ta tìm hiểu một chút, trong đế đô ai có Nhiếp Hồn Thảo, thế nào?

Lúc này Liễu Mộng Nhiên mới bừng tỉnh vì sao Nghệ Phong đưa đan dược cho mình, sợ rằng chính là vì mục đích này.

- Nhận lấy!

Nghệ Phong đưa đan dược vừa mới luyện chế cho Liễu Mộng Nhiên.

Liễu Mộng Nhiên đưa tay tiếp nhận, nhìn đan dược trong suốt lưu chuyển trong lòng bàn tay, trong lòng nàng vui vẻ vạn phần.

Ngay thời điểm Nghệ Phong mỉm cười nhìn Liễu Mộng Nhiên, Liễu Mộng Nhiên đột nhiên hôn một cái vào má phải của Nghệ Phong, sau đó mặt đỏ như gấc chạy ra ngoài!

Nghệ Phong cảm giác trên mặt mình vừa chạm vào vật gì đó rất mềm mại, hắn nhất thời cảm giác ủy khuất đến cực điểm:

- Ta kháo, ta cư nhiên bị người ta chiếm tiện nghi. Không được, ta muốn nàng chịu trách nhiệm!

Nghệ Phong muốn khóc, hắn nghĩ hắn là một thiếu niên thuần khiết như vậy, cư nhiên bị một nữ sắc lang chiếm tiện nghi! Hắn ăn thiệt thòi lớn a!

- Nam nhân thuần khiết như ta rất coi trọng trinh tiết, ta nhất định phải bắt nàng chịu trách nhiệm. Bằng không ta sẽ thắt cổ tự vẫn!

Nghệ Phong nói thầm một câu, đáy lòng cũng đã hạ quyết tâm.

Nghệ Phong ở trong phủ đệ tìm Liễu Mộng Nhiên hồi lâu, lại phát hiện tìm không được Liễu Mộng Nhiên, Nghệ Phong lần đầu tiên nghĩ, phủ đệ lớn cũng không tốt, tùy ý trốn cũng để người tìm không được.

- Uhm! Tránh được mùng một, cũng không trốn được mười lăm. Phá hủy thuần khiết của ta phải chịu trách nhiệm! Đừng hòng trốn thoát!

Nghệ Phong oán hận nói thầm một câu.

- Nghệ Phong hầu tước!

Ngay lúc Nghệ Phong tiếp tục tìm tòi Liễu Mộng Nhiên, một thanh âm cắt đứt động tác của Nghệ Phong.

- Ai nha, sứ giả đại nhân, sao ngài lại tới đây?

Nghệ Phong quay đầu, kinh ngạc nhìn sứ giả của Hoàng đế Trạm Lam.

Sứ giả nghe Nghệ Phong nói, trên trán hiện lên một đoàn hắc tuyến. Ngày hôm qua mình đã nói cho hắn hôm nay sẽ tới lấy đan dược, tiểu tử ngươi cư nhiên còn giả bộ!

- Nghệ Phong hầu tước, không phải là ngài chưa luyện chế đan dược?

Thanh âm của Sứ giả có chút run run, nếu như ngày hôm nay không mang được đan dược trở về, Hoàng đế bệ hạ nhất định sẽ mắng mình một trận!

- Đan dược! Đan dược gì?

Nghệ Phong nghi hoặc nhìn sứ giả, rất buồn bực hỏi.

Sứ giả nhất thời nóng nảy, hắn hầu như phải lạy xuống:

- Nghệ Phong hầu tước, ngài cũng đừng dọa ta. Bệ hạ không có đan dược do ngài luyện chế sẽ không khỏe?

- A! Ngài nói chính là đan dược của bệ hạ a. Ta còn tưởng rằng ngài nói đan dược gì!

Nghệ Phong bừng tỉnh đại ngộ nói.

Sứ giả thở dài một hơi nói:

- Không biết Nghệ Phong hầu tước luyện chế được hay chưa?

Nghệ Phong cười cười nói:

- Chuyện này không cần vội, ta có một số việc không hiểu, muốn hỏi sứ giả đại nhân một chút, không biết sứ giả đại nhân có thể nói cho ta biết hay không?

Nhất thời Sứ giả cười khổ, đáy lòng than thở, nếu như ngày hôm nay không trả lời vấn đề của hắn, sợ là không lấy đan dược được rồi. Tiểu hỗn đản này, hắn cũng quá lớn mật đi, ngay cả đan dược của Hoàng đế cũng dám trì hoãn.

Chỉ là sứ giả nhớ tới, ngay cả Hoàng đế Nghệ Phong này cũng dám nói điều kiện, hắn làm như thế này cũng không có gì lạ cả.

- Hầu tước đại nhân mời nói, ta có thể trả lời nhất định sẽ trả lời?

Sứ giả không thể nói năng tùy tiện, chuyện tình liên quan tới hoàng thất hắn không dám tùy ý tiết lộ.

Nghệ Phong gật đầu, nhìn sứ giả hỏi:

- Nghe nói bệ hạ có bốn vị Hoàng tử, đặc biệt tam Hoàng tử là Hoàng hậu sinh ra. Dựa theo lẽ thường, vì sao thế lực của tam Hoàng tử lại kém xa đại Hoàng tử và nhị Hoàng tử?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.