Mị Ảnh

Chương 187: Chương 187: Cường giả quét rác?




Nghệ Phong nhìn phó viện trưởng bàng ánh mắt cổ quái, nói:

- Ngươi này không phải tiền bối chứ! Nếu như là tiền bối, vậy ta xong rồi.

- Đương nhiên không phải ta, mặc dù ngươi có vài phần thực lực, thế nhưng còn chưa đủ để đấu với ta. Một chiêu, đã đủ để đánh bại ngươi!

Ngữ khí của phó viện trưởng có chút tự ngạo.

- Học viện chúng ta có một lão nhân quét rác, chỉ cần ngươi có thể tiếp hắn 30 chiêu ta sẽ thu nhận ngươi!

- Sao hả? Lão nhân quét rác!

Nghệ Phong thốt lên một tiếng kinh hãi, lập tức lại cười cổ quái:

- Chuyện này... Cho dù tiền bối nể mặt Điệp Phi, cũng không cần rõ ràng như vậy. Không phải ta khinh thường lão nhân kia, bất quá lão nhân kia không thích hợp để luận võ, nếu như chẳng may đánh trúng lão nhân. E là thân thể lão nhân gia không chịu nổi.

Phó viện trưởng cười ha ha:

- Tiểu tử rất ngông cuồng, trong học viện chỉ vài người dám nói những lời này. Mặc cho ngươi đánh, đánh mạnh, ta đảm bảo hắn không việc gì. Bất quá ngươi nha, ta cũng không dám chắc.

Nói xong, phó viện trưởng không để ý tới Nghệ Phong, vỗ vỗ tay. Nhất thời, một lão nhân ăn mặc rách nát tới trước mặt viên trưởng, cung kính nói:

- Viện trưởng...

Nghệ Phong nhìn lão nhân từ trên xuống dưới, vẻ coi thường vừa nãy thoáng chốc biến mất. Tuy ràng thoáng nhìn dáng vẻ lão nhân này lưng còng vô lực, thể nhưng cặp mắt trong suốt lóe ra tinh quang, khiển tim Nghệ Phong đập mạnh.

- Vương thúc, không phải thúc nói công việc quét rác này rất nhẹ nhàng sao? Nếu như có thể, ngươi hãỵ đấy bảo đám tiểu tử hỗn đản kia cũng được.

Phó viện trưởng ôn tồn nói với lão nhân kia .

- Ha ha! Cảm tạ viện trưởng quan tâm. Bất quá, ta đã làm công việc quét dọn mấy chục năm, nếu như làm việc khác, thực sự ta không quen. Vả lại thực lực của ta thấp, làm sao có thể trở thành tấm gương sáng.

Vương lão vừa cười vừa nói.

Phó viện trưởng bất đắc dĩ lấc đầu. Tuy ràng thực lực của Vương thúc chỉ là Sư Cấp ngũ giai, thể nhưng, mặc kệ là kinh nghiệm hay kiến thực tại học viện không ai có thể sánh bằng. Bất quá, dường như hắn chỉ muốn quét rác, cho dù viện trưởng nói với chính mình như thế nào, hắn cũng không muốn làm lão sư!

Nghệ Phong nghe phó viện trưởng muốn thỉnh lão nhân làm lão sư, tim hắn liền đập thình thịch: Nghe nói lão sư tại học viện thấp cũng đạt tới thất giai, lẽ nào lão nhân này đã đạt tới thất giai?

Nghệ Phong cười khổ, chẳng trách đám đại trưởng lão nói với chính mình không nên trêu chọc quái vật lớn học viện Trạm Lam, ngay cả lão nhân quét rác cũng đạt tới thất giai! Có thể tưởng tượng người trong học viện Trạm Lam kinh khủng tới cỡ nào.

- Nghệ Phong, thực lực của Vương thúc đạt tới ngũ giai! Bất quá, coi như đối kháng với thất giai. Có thể thực lực của Vương thúc còn hơn thế, cho nên ta chỉ muốn ngươi tiếp Vương thúc ba mươi chiêu.

Phó viện trưởng quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong quay đầu về phía lão nhân kia nói:

- Lão nhân gia, mời xuất chiêu!

Vương thúc cười ha hả, thân thể vừa mới vô lực kia mạnh mẽ biến đổi, dường như toàn thân tỏa ra tinh lực, điều này cũng đủ để Nghệ Phong thêm cảnh giác.

Vương thúc phóng cái chổi sang một bên, cười ha hả, nói:

- Tiểu tử! Hãy cẩn thận ah!

Nói xong, lão nhân kia vươn đôi tay khô gầy hướng về phía Nghệ Phong, không chút âm hưởng, cánh tay lặp đi lặp lại nhiều lần rất thành thạo.

Đường nhiên, khiến Nghệ Phong cảm giác được nguồn lực lượng không lồ trong đó. Thân ảnh hắn chợt lóe lên, đấu khí vội vàng lưu chuyển tới nắm tay, từng đạo đấu khí cấu thành bông hoa xoay quay bàn tay, trong nháy mắt cấu thành Tàn Miên Chưởng.

Đối với Vương thúc, hắn không dám khinh xuất, vừa dùng có lẽ vượt qua vũ kỹ Nhật giai.

Tuy rằng Lưu Tử Huyền đạt tới bát giai cũng bị Nghệ Phong đánh bại, thế nhưng đó là chính mình dựa vào đạo pháp Thuấn Di và lực công kích siêu cường của Toái Phá đánh bất ngờ. Bằng không, trận quyết đấu kia, có lẽ chính mình không thể đánh thắng.

Tuy thực lực của Vương thúc trước mắt chỉ đạt tới ngũ giai, thể nhưng thực lực cũng cao hơn chính mình hai cấp. Huống hồ phó viện trưởng còn mời hắn làm lão sư. Nhất định phải có điểm đặc thù gì đó.

Song quyền chạm vào nhau, vô thanh vô tức. Bất quá cánh tay Nghệ Phong khẽ rung lên, cảm thấy quyền này đối với chính mình quá cường đại.

Nghệ Phong lùi về phía sau ba bước, lúc này mới chậm rãi ổn định thân thể, nhìn ánh mắt lão nhân kia cũng thay đổi.

Hắn biết, Vương thúc kia dùng chính là vũ kỹ Tinh cấp, thế nhưng vũ kỹ thấp nhất rõ ràng đối kháng với vũ kỹ Nhật cấp của chính mình còn cao hơn một bậc. Cổ lực lượng đối kháng này quá cường hãn, khiển hắn vô cùng sợ hãi.

Nghệ Phong nhận thấy, Vương thúc lợi dụng đấu khí dường như không chút lãng phí. Toàn bộ ngưng tụ lại công kích đối phương.

- Tiểu tử! Quả thực không tồi, quả nhiên có thể đối kháng được 7 phần công lực của ta! Ha ha, tuy ràng sử dụng vũ kỹ Nhật cấp, thể nhưng thực lực của ta cũng cao hai ngươi hai ba cấp! Cũng coi như huề.

Vương thúc nhìn Nghệ Phong, tán thưởng nói.

Nghệ Phong cười cười, lại càng bội phục Vương thúc. Chỉ cần thử qua một quyền thăm dò đã có thể nhìn ra chuẩn xác thực lực của chính mình.

- Nhãn lực của tiền bối khiến tiểu tử bội phục. Bất quá, mời lão nhân gia người xuất chiêu thứ hai!

Nghệ Phong cười cười.

- Ha ha! Vậy ngươi cẩn thận một chút, bây giờ ta sẽ không nương tay ah!

Vương thúc cười cười, quay về phía Nghệ Phong thật lòng nhắc nhở.

Nói xong, hắn vung quyền đánh về phía Nghệ Phong. Quyền này cuốn theo tiếng gió thổi, khí thể như chẻ tre hướng tới ngực Nghệ Phong.

Trọng quyền xé gió khiển ánh mắt Nghệ Phong ngưng đọng lại, nội lực khẽ lưu chuyển. Thân pháp dưới thực lực rất nhanh đề thăng tới nhị giai. Xem như là đã nhập môn. Nếu như thực lực của chính mình cường thịnh trở lại, có thể tiếp tục học tập kỹ năng thân pháp tiếp theo.

Trong nháy mắt, Nghệ Phong biến mất trước mặt Vương thúc, lực lượng cường đại mạnh mẽ đánh vào hư không. Trong hư không trống rỗng bỗng nhiên vang lên một tiếng trầm muộn. Dường như không khí cũng bắn ra bốn phía.

Phó viện trưởng nhìn thấy Nghệ Phong thoáng hiện phía sau Vương thúc, đôi mắt liền lóe sáng: Thân pháp của tiểu tử này cũng khá nhanh, hẳn là xa tốc độ của Vương thúc.

Lão nhân thấy Nghệ Phong tránh được quyền của hắn, sắc mặt cũng không hề thay đổi. Quyền thể lại chuyển hướng, tiếp tục đánh về phía Nghệ Phong.

Nghệ Phong vừa mới bình ổn trở lại, cũng không kịp điều tức, quyền thế sắc bén kia lại nhanh chóng tới trước người.

Rơi vào đường cùng, Nghệ Phong đành vận chuyển đấu khí toàn thân tới nắm tay, hung hăng tiếp nhận quyền thế của lão nhân.

Bịch...

Tiếng kêu lớn vang lên, kình khí bắn ra tứ phía, tàn phá hư không, tiếng gió thổi gào thét chững mình song quyền vừa nãy chạm vào nhau vô cùng mãnh liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.