Tiểu thư của ta, kỳ thực đôi môi cùng dáng người của nàng giống như đôi chân của nàng, rất dụ hoặc, rất mê người!
Nói xong Nghệ Phong cười ha ha, nghênh ngang rời đi.
Bạch Hàn Tuyết nghe xong Nghệ Phong nói, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng đỏ ửng say lòng người, liếc mắt nhìn Nghệ Phong, sau đó quay người rời đi.
...
Sau khi Nghệ Phong chia tay Bạch Hàn Tuyết, một đường đi tới Kim Lâu. Trong suy nghĩ của Nghệ Phong, gia gia táo bạo kia của Bạch Hàn Tuyết không có khả năng giao Nhiễu Hồn Thảo cho mình! Lão gia hỏa kia hận không thể ép chết mình a? Nhưng biết sao bây giờ, đây bất quá là cự tuyệt Bạch Hàn Tuyết, đương nhiên, nếu như lão gia hỏa kia đột nhiên trở chứng, giao Nhiễu Hồn Thảo cho mình là hay nhất!
Bởi vì Kim Lâu không có ai nháo sự, lúc này đã đi vào chính quy. Hoàn toàn y theo phong cách của Tử Túy Kim Mê mà xây dựng, muốn không hấp dẫn mọi người cũng khó. Hơn nữa Nghệ Phong dựa theo lý giải kiếp trước, ở trong đó mời chào rất nhiều đại tỷ, thiếu phụ, thục nữ, chỉ cần ngươi chịu bỏ ra kim tệ, ngươi có thể thoả mãn, tiêu hồn đến cực điểm.
Nghệ Phong hoàn toàn là dựa theo kiếp trước mà phục vụ, hồng lâu kiếp trước chính là như vậy, tiếp viên hàng không, hộ sĩ… Cái gì cần có đều có, Nghệ Phong đã từng đi qua một lần, triệt để bị chấn động, lúc đó hắn không khỏi cảm thán, đây mới là nơi của kẻ có tiền!
- Thiếu gia, người đã đến rồi.
Thời điểm Nghệ Phong chuẩn bị đi vào Kim Lâu để hưởng thụ phục vụ. Một thủ hạ của Kim Lâu hướng Nghệ Phong cung kính hành lễ. Cắt đứt suy nghĩ của Nghệ Phong.
Nghệ Phong gật đầu với hắn nói:
- Long đầu của các ngươi đâu rồi?
Thủ hạ lắc đầu nói:
- Ngày hôm nay Long đầu chưa qua đây!
Nghệ Phong nghe thủ hạ nói, không khỏi cười khổ, Tử Âm đúng là chuẩn bị làm vung tay chưởng quỹ rồi? Sát Lâu cơ bản là mình khống chế nó vận chuyển. Nhưng mình cũng không thể chuyện gì đều tự tay đi làm.
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, ngẫm lại vẫn là phải để cho Tử Âm tiếp nhận, mình dù sao cũng không có nhiều tinh lực như vậy, đặc biệt đoạn thời gian tới phải đi Tĩnh Vân Tông. Cái này phải để Tử Âm quản lý rồi.
- Đúng rồi! Thiếu gia, Cuồng Hổ đại nhân nói đã khỏe hẳn rồi. Ngay cả thị nữ chiếu cố hắn cũng đuổi đi, người xem?
Thủ hạ cung kính nói.
- A?
Nghệ Phong nghe được tin này, trong lòng hơi vui vẻ, chỉ là ngẫm lại xác thực hẳn là nên khôi phục rồi, hắn rất tự tin đối với y thuật mình, huống chi lại bỏ ra rất nhiều đan dược!
- Đi, dẫn ta đi gặp Cuồng Hổ!
Nghệ Phong mệnh lệnh cho thủ hạ, hắn cũng muốn nhìn thủ hạ Vương Cấp một chút, rốt cuộc có loại uy nghiêm gì. Trọng yếu nhất là, hắn muốn nhìn thái độ hiện tại của Cuồng Hổ đối với hắn một chút.
Trong mắt Nghệ Phong hiện lên một tia hàn quang, tốt nhất ngươi nghe lời, bằng không ta sẽ cho ngươi không biết chết như thế nào? Ngươi cho là, có thể tùy ý ăn đan dược chữa thương của ta sao?
Nghệ Phong đẩy cửa phòng cửa phòng Cuồng Hổ ra đi vào, vừa lúc thấy Cuồng Hổ hoạt động gân cốt bên giường.
Cuồng Hổ thấy Nghệ Phong đến, hắn nhanh chóng ngừng lại, đi tới trước mặt Nghệ Phong, cung kính hô:
- Thiếu gia!
Nghệ Phong thấy tư thái của Cuồng Hổ như vậy, thở dài một hơi, hướng Cuồng Hổ nói:
- Ha ha. Cuồng Hổ, ngươi thế nào rồi?
Cuồng Hổ cung kính nói:
- Thiếu gia diệu thủ hồi xuân, ta đã khôi phục gần như lúc bình thường!
Nghệ Phong đánh giá Cuồng Hổ, thấy trong mắt hắn lóe lên tinh quang, không có một tia khí tức suy yếu, hắn cũng biết Cuồng Hổ xác thực đã khôi phục như trước.
- Đưa tay cho ta, ta kiểm tra thân thể của ngươi một lần nữa!
Nghệ Phong nhìn Cuồng Hổ nói.
Cuồng Hổ theo lời vươn tay đến, Nghệ Phong dùng đấu khí tiến vào trong cơ thể hắn, tuy Cuồng Hổ không có ý chống đối, thế nhưng đấu khí của Vương Cấp vẫn ngăn trở đấu khí của Nghệ Phong như trước.
Như vậy làm Nghệ Phong tra xét tình huống trong cơ thể hắn có điểm cật lực, lại tăng thêm vài phần đấu khí.
Cuồng Hổ cảm thụ được cổ đấu khí dũng mãnh tiến vào trong cơ thể kia, hắn nhìn thiếu niên trước mắt này, trong lòng cũng biến ảo bất định, Y Sư thất giai, thực lực Tướng Cấp, không thua Nhiếp Hồn Sư tứ tinh. Tất cả đều tập trung lên người một mình hắn.
Đây là một thiếu niên mới mười tám tuổi a!
Nghệ Phong tra xét một vòng trong cơ thể Cuồng Hổ, sau đó nhìn Cuồng Hổ nói:
- Tuy còn chút trở ngại, thế nhưng đã không cần lo lắng nữa, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi xử lý một chút là tốt rồi!
Cuồng Hổ nghe Nghệ Phong nói như vậy, hắn thở dài một hơi, đồng thời cũng không quên nói lời cảm tạ Nghệ Phong:
- Thiếu gia, cảm tạ người!
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không cần, cứu trị thủ hạ của mình, là nhiệm vụ của ta!
Biểu hiện của Cuồng Hổ đối với Nghệ Phong cực kỳ cung kính, hoàn toàn là thái độ của thuộc hạ, tuy Nghệ Phong không biết hắn có phải là phát ra từ nội tâm hay không, thế nhưng Nghệ Phong cũng rất thỏa mãn. Nghệ Phong mặc kệ trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, hắn muốn chính là kết quả, một Vương Cấp làm thủ hạ mình!
- Cuồng Hổ, ngươi đã khỏe rồi, như vậy cùng ta về phủ đệ mới! Vừa lúc phủ đệ còn thiếu một quản gia, ngươi nghĩ thế nào?
Nghệ Phong vẫn chiếu cố tôn nghiêm của Cuồng Hổ, một Vương Cấp làm quản gia cho Hầu tước, cái này quả thật không ai tin. Nếu như truyền ra ngoài, người khác còn không điên mới lạ! Nên Nghệ Phong mới hỏi ý tứ của Cuồng Hổ!
- Tất cả y theo thiếu gia phân phó!
Cuồng Hổ đối với cái này cũng không quá quan tâm, nếu trở thành thủ hạ của người khác thì phải có loại giác ngộ này.
Nghệ Phong gật đầu, một Vương Cấp làm quản gia, nghĩ đến toàn bộ đế đô cũng chỉ có mình mới làm được, đương nhiên, chuyện này sẽ gây ra không ít chấn động.
Nghệ Phong và Cuồng Hổ tùy ý hàn huyên trò chuyện, đối với chuyện tình Kim Ưng Tông không hề đề cập tới, đối với quái vật lớn kia, hai người đều cố kỵ rất sâu. Những người truy sát Cuồng Hổ lần trước bị Nghệ Phong chém giết toàn bộ, cái này cũng để Nghệ Phong và Cuồng Hổ giảm phiền phức rất nhiều.
Thời điểm Nghệ Phong nhàn nhã dạo chơi, một thủ hạ của Kim Lâu vội vã đi vào nơi của Nghệ Phong, thở hổn hển muốn nói cái gì, lại bởi vì nói quá mau, lời gì cũng không có rõ ràng.
- Chuyện gì?
Nghệ Phong cau mày, đối với thủ hạ này vội vội vàng vàng có chút bất mãn.
- Thiếu gia! Triệu...
Thủ hạ nói còn chưa hết, Triệu Hải đã xuất hiện từ phía sau hắn, trên mặt có vết máu, quần áo trên người rách nát tả tơi.
Nghệ Phong thấy thế, không khỏi nhíu mày, nhìn Triệu Hải hỏi:
- Làm sao vậy?