Mị Ảnh

Chương 459: Chương 459: Dạ Quỷ xuất thủ.




- Thiếu gia!

Cao Thiên nhìn phủ đệ đóng chặt kia, dò hỏi Nghệ Phong!

Nghệ Phong nhàn nhạt nhìn lướt qua, hướng Cao Thiên nói:

- Hủy đi!

- Vâng.

Cao Thiên không nói lời vô ích, trực tiếp đi lên trước, đấu khí vận chuyển lên đùi, một cước hung hăng đạp tới.

Lực lượng của Tướng Cấp rất to lớn, một cước này nhất thời làm cho đại môn kiên cố kia sụp đổ, mảnh vụn bay loạn khắp nơi!

Cùng lúc đó, người trong phủ Bá tước cũng bị kinh động, cả đám anh dũng lao ra, vây quanh mười người Nghệ Phong.

Mọi người thấy đám thị vệ kia, cả đám hít sâu một ngụm lương khí. Đám thị vệ này hình như có thực lực rất mạnh!

Nghệ Phong nhàn nhạt quét nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy khinh thường, Sư Cấp cũng không tìm được hai cái, cư nhiên dám vây quanh đám người mình, cái đó và muốn chết có khác gì nhau?

- Hừ! Gọi chủ nhân các ngươi đi ra, mấy con chó mà thôi, bản thiếu gia không muốn làm ô uế tay mình!

Nghệ Phong nhàn nhạt nói, con mắt thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn những người này, hiển nhiên là không để những con chó này vào mắt.

- Tốt! Tốt! Đã sớm nghe nói Phong thiếu gia càn rỡ, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên!

Ngay khi Nghệ Phong vừa dứt lời, một câu nói từ trong Bá tước phủ truyền tới, theo ngôn ngữ, một nam tử mập mạp từ trong đó đi ra, phía sau theo một đám người, cùng Nghệ Phong đối mặt nhìn nhau. Trên mặt mang theo nụ cười, phảng phất như đang nghênh tiếp khách nhân!

Nghệ Phong nhìn nam tử này, vừa nhìn là biết thuộc về loại hình tài chủ, hắn cũng đoán được, người này hẳn là Bao Đạt bá tước!

- Ha ha, Bao Đạt bá tước, cửa nhà ngươi thực không chắc, thủ hạ của ta chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái đã sụp đổ. Thực không có ý tứ!

Nghệ Phong nhìn Bao Đạt cười nói.

Sắc mặt Bao Đạt co quắp vài cái, hận không thể một cước đá chết Nghệ Phong. Đại môn của nhà mình, trong miệng hắn như biến thành đậu hũ?

Nghệ Phong không để ý đến sắc mặt của Bao Đạt, từ trong lòng lấy ra một kim tệ, vứt cho Bao Đạt nói:

- Tuy rằng đại môn của ngươi không rắn chắc, thế nhưng ta là người nói đạo lý. Thủ hạ ta làm hỏng cửa nhà ngươi, ta đây bồi cho ngươi. Một kim tệ này mua cửa đậu hũ hẳn là đủ rồi, về phần còn dư, ngươi cũng không cần ttrả lại!

Lời này làm cho sắc mặt của Bao Đạt càng thêm xấu xí, hắn nhìn thoáng qua đại môn sụp đổ của mình, sau đó nhìn thoáng qua đồng kim tệ chói mắt đến cực điểm trong tay Nghệ Phong. Sắc mặt hắn trở nên tái xanh.

Nghệ Phong phảng phất không nhìn sắc mặt của Bao Đạt, hắn bắn kim tệ về phía Bao Đạt, kim tệ ở trong hư không xẹt qua một đạo kim quang, tiếng xé gió chói tai, thẳng tắp hướng về Bao Đạt.

Bao Đạt thấy thế, sắc mặt đại biến, thế nhưng động tác trên tay không trì hoãn, đưa tay chụp tới về đồng kim tệ nguy hiểm kia.

Hắn biết, đây là Nghệ Phong ra oai phủ đầu cho hắn, nếu như hắn không tiếp, cái kia còn mặt mũi nào nữa, nên mặc dù thế tới của kim tệ kia hung hăng, thế nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

- Thử...

Một tiếng âm hưởng vang lên, Bao Đạt tiếp được kim tệ kia, thế nhưng tay hắn cũng sưng đỏ lên, lui về phía sau mấy bước, lúc này mới khó khăn lắm đứng thẳng.

Mọi người thấy một màn như vậy, cả đám xem trọng vài phần đối với Nghệ Phong, giao phong nho nhỏ này, hiển nhiên Nghệ Phong đã chiếm thượng phong.

Nghệ Phong nhìn Bao Đạt cư nhiên tiếp được kim tệ, trong mắt cũng hiện lên kinh ngạc, nghĩ không ra Bá tước mập mạp này có thực lực như vậy, này xác thực ra ngoài dự liệu của hắn. Trong kim tệ này là mười thành lực đạo của hắn, không ngờ hắn có thể tiếp được!

- Bao Đạt bá tước, ta là người chú ý công bình, ta đã bồi thường các ngươi. Vậy ngươi trộm bảo vật của ta, có phải cũng nên trả lại cho ta đúng không?

Nghệ Phong nhìn Bao Đạt, nhàn nhạt nói.

Câu nói này nhất thời làm cho đám người tứ phía vây xem phấn chấn tinh thần, cả đám nhìn về phía Nghệ Phong và Bao Đạt, hiển nhiên bọn họ biết, đoạn chính sắp được mở màn rồi.

Bao Đạt hít sâu một hơi, biết rõ đây là Nghệ Phong tìm cớ, thế nhưng hắn vẫn nén không được lửa giận trong lòng. Lấy thân phận của mình, còn đi trộm bảo vật sao? Điều này nói ra ai cũng không tin?

- Nghệ Phong hầu tước, có một số việc nên chú ý chứng cứ, ngươi hỏi mọi người ở đây một chút? Bao Đạt ta sẽ để kim tệ vào trong mắt sao? Nếu như Nghệ Phong hầu tước không có tiền dùng mà nói, ta có thể cho ngươi một ít đúng không sao?

Bao Đạt nhìn Nghệ Phong, lạnh lùng nói.

- Ha ha, cái này thì ta không biết, chỉ là thủ hạ ta tự mình thấy Bao Đạt bá tước đi vào phủ đệ ta, sau khi ngươi đi thì ta lại mất đồ. Khụ, ngươi cũng biết, gia nghiệp nho nhỏ của ta đều bị ngươi lấy đi, ta làm sao sống nổi. Ngươi ít nhất cũng nên lưu lại một nửa a?

Nghệ Phong thở dài một hơi, vì lòng tham của Bao Đạt mà bất mãn.

- Ngươi...

Bao đạt nghe Nghệ Phong nói vậy, thân thể mập mạp của hắn không ngừng run rẩy. Hắn tình nguyện trực tiếp động thủ với Nghệ Phong, cũng không muốn cùng Nghệ Phong đấu khẩu, đối với một người có nhiều đời là quý tộc như hắn, quả thực rất khinh thường đi làm những chuyện này. Hắn cảm giác đây là đại vũ nhục.

- Hừ, Nghệ Phong, tất cả mọi người đều minh bạch ý đồ đến của ngươi! Cần gì phải che dấu?

Bao Đạt xem thường nhìn Nghệ Phong.

Nghệ Phong hừ một tiếng, đáy lòng xem thường vạn phần. Ta thật ra là muốn trực tiếp đi tới giết ngươi, chỉ là dù sao ngươi cũng là Bá tước của đế quốc, tuy không phải là Bá tước có thực quyền, thế nhưng ta còn phải chiếu cố bộ mặt đế quốc một chút. Tìm một cái cớ, tương lai cũng dễ ăn nói với hoàng đế hơn.

- Bao Đạt bá tước, nếu như ngươi bảo chứng ngươi không trộm đồ, có thể cho ta vào phủ lục soát, lục soát không có, ta lập tức nhận lỗi!

Nghệ Phong mỉm cười nhìn Bao Đạt.

- Hừ!

Bao đạt cười nhạt một tiếng, đáy lòng cười lạnh không ngừng, nếu như thực cho ngươi vào phủ lục soát, cho dù không có cũng có thể bị ngươi tìm ra. Chuyện tình vu oan hãm hại chính mình cũng làm không ít, nghĩ không ra ngày hôm nay lại nhận quả báo, tất cả đều đổ lên người mình.

Bao Đạt hít sâu một hơi, hắn biết mình là quân cờ để Nghệ Phong và Nghệ gia giao phong, hắn đơn giản cũng không giải thích cái gì. Ra hiệu cho đám vệ sĩ đang vây quanh Nghệ Phong.

Nghệ Phong nhìn đám thị vệ vây quanh, hắn cười lạnh một tiếng, trực tiếp nói một câu với mấy người Sát Lâu phía sau:

- Dạ Quỷ!

- Vậng! Thiếu gia!

Dạ Quỷ lên tiếng, trên tay trong nháy mắt xuất hiện một thanh chủy thủ, hiện lên một đạo hàn quang, một tên thị vệ tới gần Nghệ Phong kêu ai một tiếng, cổ họng bắn ra một vệt máu. Mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.