Mị Ảnh

Chương 37: Chương 37: Dẫn theo Tần Y du Mạc Hà.






- Nghệ Phong, ta mới vừa xuống, làm sao đệ liền vội vã đi vậy?

Tần Y nghi ngờ hỏi.

- Ah, hôm nay trăng sáng rất đẹp, ta về phòng ngắm trăng.

Nghệ Phong thuận miệng đáp, nhưng nói xong, hắn thiếu chút nữa không nhịn được cho mình một cái tát: ban ngày lấy ra trăng sáng, còn có ai về phòng nhìn trăng sáng đâu?

- Phong thiếu, ta có việc cần nói với ngươi.

Thiên Nghịch mới vừa nói xong, đã bị Nghệ Phong chạy một khoảng cách xa ngắt lời nói:

- Ngươi xử lý chuyện tình Khinh Nhu trước đi, có việc gì nói sau.

Tần Y thấy vậy liền cảm thấy khó hiểu, không khỏi nghi ngờ hỏi Khinh Nhu:

- Nghệ Phong bị sao vậy?

Khinh Nhu cảm giác khuôn mặt mình đỏ bừng như lửa, nàng dĩ nhiên sẽ không thể nói chuyện đã xảy ra đành thuận miệng nói đùa:

- Hình như là hắn muốn nhà xí.



- Phong thiếu, phụ tử Dương Húc cùng tiểu tử Tả gia đã chết. Đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, không giải thích được.

Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong, trong mắt hắn hiện lên sự nghi vấn. Lần này hắn từ Thánh Địa ra mục tiêu chính là ba người bọn họ. Hắn có lý do tin tưởng, đây là thủ đoạn của Nghệ Phong. Chỉ là không biết rốt cuộc Nghệ Phong sử dụng thủ đoạn gì, có thể làm cho ba người bất tri bất giác chết bất đắc kỳ tử.

- Ah! Hẳn là không sai biệt lắm.

Nghệ Phong gật đầu, không có phủ nhận chuyện này có liên quan với mình Cho dù phủ nhận cũng không có tác dụng, trong lòng Thiên Nghịch tựa như gương sáng.

Cứ điểm Tĩnh Vân Tông mới bị diệt, Thiếu chủ Tả gia, phụ tử Dương Húc lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Tràng biến cố này khiến cho mọi người hoảng sợ không thôi, dĩ nhiên, Ma Tông là người bọn họ hoài nghi đầu tiên. Lấy danh tiếng của Ma Tông trong dĩ vãng, mọi người phảng phất như thấy đại họa lâm đầu.

- Ngươi nói cho những người của Thánh tông đó, nếu bọn hắn không muốn bị Tĩnh Vân Tông cùng đế quốc tiêu diệt thì bảo bọn hắn phòng vệ cẩn thận một chút. Tất cả nhân viên của phân bộ tản ra. Tránh phạm phải sai lầm như của Tĩnh Vân Tông.

Nghệ Phong nói với Thiên Nghịch, dù sao cũng là người của Thánh tông, hơn nữa cũng giúp bản thân. Mình không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị tiêu diệt.

- Phong thiếu yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng phân phó.

Thiên Nghịch nói.

Vốn thân phận của hắn không thể mệnh lệnh cho người của Thánh tông, nhưng uy thế của trận chiến ngày hôm qua khiến cho mọi người rất nghe lời, nhanh chóng thi hành mệnh lệnh.

Nghệ Phong sờ sờ đầu, hắn cảm giác có chút đau đầu: không ngờ hắn chỉ là muốn trở lại thăm Tần Y một chuyến mà không cẩn thận gây ra động tĩnh lớn như vậy. Đây là điều mà hắn chưa lường trước.

Nghệ Phong đột nhiên đang nhớ ra điều gì, có chút chần chờ hỏi Thiên Nghịch:

- Đúng rồi, hiện tại địa bàn thế lực của Ngả Bá Đặc ra sao rồi?

Thiên Nghịch sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu được ý của hắn, Nghệ Phong vẫn không từ bỏ được gia tộc hắn. Thiên Nghịch không khỏi bi ai cho Nghệ Khải Mạc, nếu là Nghệ Khải Mạc biết mình có nhi tử kiệt xuất như thế, hắn có hối hận bởi quyết định của mình hay không.

- Nghệ gia thật ra cũng không nhàn rỗi, thừa dịp gia tộc Dương Húc đang đại loạn, nhanh chóng chiếm lấy hơn phân nửa địa bàn của bọn hắn. Chỉ trong một đêm, thế lực của Nghệ gia ở Mạc thành đã áp đảo các nhà khác.

Thiên Nghịch nói.

Nghệ Phong gật đầu, thở nhẹ ra một hơi, trong lòng thầm nhủ, điều này coi như ta đã tặng cho các ngươi một phần đại lễ, cũng đã báo đáp các ngươi.

- Xem ra Mạc Thành muốn loạn một chút. Ha ha, thế nhưng chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta.

Nghệ Phong cười nói, không một chút giác ngộ rằng hết thảy những điều đó là do một tay hắn thúc đẩy.

- Đúng rồi, chuyện của Khinh Nhu ta cũng đã an bài xong xuôi, thế nhưng...

Thiên Nghịch nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo càng gia tăng thêm một phần khốc liệt.

- Thế nhưng cái gì?

Nghệ Phong tò mò hỏi.

- Phong thiếu, thân phận nữ nhân Khinh Nhu này sợ là không đơn giản. Ta cảm giác, nàng không nói thật với chúng ta.

Thiên Nghịch trả lời.

Nghệ Phong không thèm để ý, hắn cười nói:

- Thân phận nàng tôn quý ta cũng nhìn ra, người bình thường tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra khí chất đặc biệt như nàng. Về phần lừa gạt chúng ta, cũng không có gì ngạc nhiên, Khinh Nhu cũng không ngốc, cũng không thể cái gì cũng nói hết với chúng ta, nàng dù sao cũng phải phòng vệ.

Thiên Nghịch nghe Nghệ Phong nói như vậy thì gật đầu, hắn tiếp tục hỏi:

- Chúng ta sắp tới ngày trở về rồi, lúc nào sẽ phản hồi Thánh Địa?

Nghệ Phong khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

- Trước đừng nói chuyện này, tới Mạc Hà chơi mấy ngày rồi nói sau.

Thiên Nghịch thấy vậy, cũng thức thời không tiếp tục nói gì nữa.



- Nghệ Phong, ngươi thật giúp ta tìm được Tiêu bá bá rồi sao?

Khuôn mặt Khinh Nhu vui mừng nhìn Nghệ Phong, gấp gáp hỏi.

Thiên Nghịch gật đầu nói:

- Dựa theo sự miêu tả của ngươi, chúng ta một lúc lâu sau tìm được một người so với miêu tả của ngươi không sai biệt lắm, nhưng không biết có phải hay không?

Người của Thánh tông xuất động toàn bộ, lúc này tìm được người mà Khinh Nhu nói. Chẳng qua là thời điểm khi theo dõi kỳ nhân, thủ hạ bị hung hăng đánh cho một trận. Đây càng khiến cho Thiên Nghịch hoài nghi thân phận Khinh Nhu.

- Bọn họ giờ ở nơi nào? Mang ta đi có được hay không?

Khinh Nhu hưng phấn nói, giống như một cánh bướm đầy sức sống, ngay cả oán hận đối với Nghệ Phong hình như cũng đã quên mất.

Ánh mắt Thiên Nghịch chuyển hướng Nghệ Phong đợi câu trả lời của hắn.

Nghệ Phong gật đầu cười nói:

- Đi đi, Mạc Hà vào ban đêm là địa phương tản bộ rất tốt, chúng ta cũng đi xem một chút.

Thế nhưng Nghệ Phong không khỏi tò mò đối với thân phận của Khinh Nhu, Thánh tông có báo cáo khi bọn hắn đang tìm Tiêu bá bá trong miệng Khinh Nhu thì lực lượng cả thành nhỏ cũng đang tìm Khinh Nhu. Chẳng qua Khinh Nhu luôn ở trong phòng, không bị phát hiện mà thôi.

- Tần Y tỷ, tỷ theo ta đi Mạc Hà hóng gió hay không?

Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Tần Y, trong mắt tràn ngập nhu tình, ánh mắt trầm ngưng, bình tĩnh và ưu nhã hoàn toàn bất đồng với vẻ cợt nhả bất cần đời của dĩ vãng.

Thiên Nghịch thấy một màn như vậy cũng cười cười, sau khi kiến thức thủ đoạn của Nghệ Phong, hắn đã biết Nghệ Phong không phải là kẻ bất cần đời. Chẳng qua là thói quen của hắn ở trước mặt người ngoài luôn như vậy mà thôi.

Ngược lại Khinh Nhu nhìn thấy Nghệ Phong nhìn Tần Y như vậy thì không khỏi sửng sốt, nghĩ không ra trên tên lãng tử vô sỉ lại xuất hiện khí chất bình tĩnh cùng thong dong như vậy.

Ảo giác, nhất định là ảo giác, nếu không thì chính là tên bại hoại này đang giả vờ. Khinh Nhu hung hăng lườm Nghệ Phong một cái, trong lòng mình tự an ủi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.