Yêu vật! Mẹ nó thật sự là yêu vật! Nữ nhân này toàn thân cao thấp đều có thể lấy tính mạng của nam nhân!
Trong lòng mọi người đều dâng lên một suy nghĩ như vậy. Mặc dù Hoàng Hậu cũng rất xinh đẹp, nhưng Điệp Vận Du quá quyến rũ, quá cám dỗ. Nên so sánh với Điệp Vận Du, những người này tự động quên nàng đi. Tất cả ánh mắt không tự chủ được tập trung ở trên người Điệp Vận Du.
Chẳng qua ánh mắt bọn họ cũng không dám dừng lại quá lâu ở trên người Điệp Vận Du. Mặc dù trong lòng bọn họ có ý tưởng như vậy, nhưng nữ nhân này là hoa hồng có gai, không ai dám đi trêu chọc, thậm chí là hoàng đế Trạm Lam!
Hoàng Hậu thấy ánh mắt của những nam nhân lấp lánh nhấp nháy, nàng thản nhiên nhìn lướt qua trước mặt báu vật xinh đẹp này, không thể không thừa nhận muội muội của nàng giống như quả đào mật đọng hơi sương, cực kỳ dụ hoặc, mỗi người đều muốn cắn một miếng. Đây là một nữ nhân khiến nữ nhân khác phải ghen tị!
- Bái kiến Hoàng Hậu, Điệp phi!
Mọi người thu hồi ngọn lửa hừng hực trong lòng, nhìn hai nàng hành lễ nói.
- Ừ!
Hoàng Hậu phất tay, nhìn những người này mỉm cười, cực kỳ nhã nhặn. Tuy nhiên so với nàng, Điệp Vận Du lại lãnh đạm hơn, thậm chí cũng chưa liếc mắt nhìn nhóm người này một cái. Ánh mắt quay sang nhìn phía trường giác đấu.
- Ha ha! Sao Hoàng Hậu và Điệp phi lại có hứng thú tới nơi này nha?
Hoàng đế Trạm Lam ha hả cười, nhìn Hoàng Hậu và Điệp Vận Du nói.
- Thần thiếp và Điệp muội muội nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nghe được có người muốn quyết đấu với thân vương Liên Lập, nên mới tới đây xem!
Hoàng Hậu giải thích nói.
Hoàng đế Trạm Lam chuyển mắt nhìn Điệp Vận Du một cái, lại phát hiện Điệp Vận Du ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng chưa từng, hắn cũng không để ý. Hắn biết rõ tính tình của nữ nhân này. Từ ngày đầu tiên bắt đầu vào cung đã như thế. Hắn cũng không muốn nữ nhân này thay đổi điều gì. Hắn chỉ muốn có được sự ủng hộ của tông môn phía sau nữ nhân này!
- Khó có được lúc nào Hoàng Hậu và Điệp phi lại có hứng thú. Vậy chúng ta cùng nhau xem đi! Một người là thiếu niên tài tuấn Đế Đô, một người là Vương cấp trẻ tuổi nhất đế quốc. Hẳn là rất nên xem!
Hoàng đế Trạm Lam cười nói.
- Vương cấp trẻ tuổi nhất?
Đột nhiên Điệp Vận Du mỉm cười nói một tiếng. Trong giọng nói đầy vẻ khinh thường
Nếu người khác dùng loại giọng điệu này phản bác lời nói của hoàng đế Trạm Lam, sợ là một đám triều thần đều đòi đánh đòi giết. Nhưng Điệp Vận Du làm như thế, lại không ai dám nói gì. Một đám vụng trộm nhìn thân hình mị hoặc kiều diễm vạn phần này. Trong mắt đầy vẻ kính sợ và ngọn lửa hừng hực!
- Sao?
Hoàng đế Trạm Lam cũng không buồn bực, lại quay đầu nhìn về phía Điệp Vận Du nghi hoặc hỏi.
- Chỉ là một con chó của người khác mà thôi, chẳng lẽ còn muốn ta khích lệ hắn nữa sao?
Điệp Vận Du cười lạnh một tiếng. Ánh mắt không chút che dấu quay sang nhìn Nhị hoàng tử, khiến trong lòng Nhị hoàng tử cảm thấy sợ hãi. Nữ nhân này lại phát điên cái gì, sao hôm nay lại nhằm vào hắn.
Một câu này khiến gia chủ Bố Lan gia cũng đổ mồ hôi trán. Nghệ Phong nói những lời này, hắn còn có thể phản bác, nhưng người trước mặt là người nào chứ? Yêu vật ngay cả hoàng đế Trạm Lam cũng phải nể ba phần, hắn không thể phản bác, cũng không dám phản bác. Hắn biết phong cách của Điệp Vận Du, chỉ cần hắn phản bác một câu sẽ bị nàng dồn ép tới đường chết. Điệp Vận Du khác với Nghệ Phong. Nữ nhân này một khi bất chợt nổi điên lên. Không ai có thể ngăn cản được nàng. Thậm chí hoàng đế Trạm Lam cũng sẽ không bảo được hắn.
- Điệp phi nói như vậy là có ý tứ gì? Ha ha, chẳng lẽ một người ta đã đích thân phong vương còn có thể làm chó của người khác được sao?
Hoàng đế Trạm Lam cũng rất muốn biết sao hôm nay Điệp Vận Du lại nhằm vào Nhị hoàng tử như vậy. Bình thường không phải nàng không thèm để ý tới hắn sao?
- Cái này còn phải hỏi hoàng tử của ngài! Học cái gì khác không học, đi học kéo bè kết phái! Ta thật sự rất muốn biết, bọn họ kéo bè kết phái để làm gì? Chẳng lẽ là muốn đoạt ngôi vị hoàng đế của bệ hạ?
Điệp Vận Du không chút uý kỵ liền nói ra!
- Câm miệng!
Một câu này, khiến hoàng đế Trạm Lam cũng phải nổi giận. Điều hắn không muốn nghe chính là những lời này.
Điệp Vận Du thấy hoàng đế Trạm Lam tức giận, nhất thời ánh mắt nàng cứng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía giữa sân nhìn thân ảnh mạnh mẽ kia, trong ánh mắt đầy vẻ tin tưởng.
Hoàng đế Trạm Lam hít một hơi thật sâu. Hắn cũng biết hiện tại không thể quá cứng rắn gây mâu thuẫn với nữ nhân đại biểu hộ cho Hộ Quốc tông phía sau nàng. Hắn thản nhiên nói:
- Điệp phi không thể nghĩ sao nói vậy được. Với thân phận của nàng, khi nói chuyện hẳn là nên chú ý tới thân phận!
Điệp Vận Du thản nhiên nói:
- Thiếp nói là thật hay là giả, không phải trong lòng bệ hạ đã sớm biết rồi sao?
Một câu này khiến hoàng đế Trạm Lam biến sắc, Trong lòng hắn cũng nảy sinh một sự tức giận đối với Điệp Vận Du. Nữ nhân này luôn tự cho mình là đúng. Chẳng lẽ nàng thật sự khinh thường ta, cho rằng không dám làm gì nàng hay sao?
Hoàng đế Trạm Lam hít một hơi thật sâu. Dù sao cũng không cần làm căng với Điệp Vận Du chỉ vì chút chuyện nhỏ này, hắn liền trút giận lên trên người hoàng tử nói:
- Hừ, tốt nhất là các ngươi không kéo bè kéo cánh giống như những lời Điệp phi đã nói, bằng không... Hừ...
- Nhi thần không dám...
Vài vị hoàng tử khẩn trương quỳ rạp xuống đất hô lớn.
Điệp Vận Du nhìn ba vị hoàng tử đang quỳ rạp xuống đất, cũng không muốn nói thêm điều gì. Nàng biết Nghệ Phong muốn tạo áp lực cho hai vị hoàng tử. Với thân phận của hắn, muốn làm chuyện này cũng dễ dàng. Cho nên nàng muốn giúp Nghệ Phong một phen. Làm rõ chuyện này, hẳn áp lực đến hai vị hoàng tử này sẽ rất lớn.
Tuy rằng Hoàng đế Trạm Lam cũng muốn gõ hai vị hoàng tử, nhưng lại không muốn nói trắng ra như vậy. Tuy nhiên nếu Điệp Vận Du đã nói thẳng nói ra, hắn cũng để cho các hoàng tử của hắn quỳ. Như vậy về sau, bọn họ sẽ có phần kiêng dè hơn!
Hoàng đế Trạm Lam cũng không liếc mắt nhìn hai vị hoàng tử một cái, lại chuyển ánh mắt đến trên người nữ nhân xinh đẹp này, thản nhiên nói:
- Điệp phi, nàng cho rằng Nghệ Phong có thể kiên trì được mấy chiêu?
Điệp phi quay đầu lại thoáng nhìn lão nhân phía trước mắt, nàng hít một hơi thật sâu. Nghệ Phong đã cho nàng thứ đó, Nghệ Phong đã đích thân nói chỉ cần rải thứ này trong không khí, hoàng đế Trạm Lam chắc chắn sẽ phải chết. Điệp phi cũng rất muốn làm như vậy, nhưng nhớ ra bây giờ còn chưa thể khiến lão gia hỏa này chết được. Lúc này, nàng mới thoáng thôi không suy nghĩ tới điều đó, thản nhiên nói:
- Chó chính là chó, vĩnh viễn sẽ không phải là đối thủ của người!