Mị Ảnh

Chương 236: Chương 236: Đi vào Khủng Cụ Sâm Lâm.




Ách...

Lời lẽ đầy uy hiếp, ữong nháy mắt khiển Nghệ Phong ngậm miệng lại. Hắn biết lão gia hỏa này nói là làm, hiển nhiên lão gia hỏa này ăn đứt chính mình rồi.

- Bộ dáng tiểu tử ngươi cũng đừng nên như vậy, việc này đối với ngươi mới có lợi. Xem ra hồn lực của ngươi đã đạt tới Tướng cấp. Nói các khác, nhiếp hồn sư của ngươi cũng có thể phát triển tới Tướng cấp. Nhưng những thứ này cũng chỉ là dựa theo lý luận, ngươi cần phải chính là để toàn bộ hồn lực dung nhập vào nguyên hồn! Thả ngươi ra ngoài tôi luyện, ngoài việc đề thăng Nhiếp Hồn Thuật của ngươi, cũng để nguyên hồn và hồn lực hoàn toàn phù hợp. Có thể dung hợp bao nhiêu hồn lực, đẳng cấp nhiếp hồn sư của ngươi có thể cao bấy nhiêu. Tất cả điều này đều nhàm vào chính bản thân ngươi.

Quái lão đầu nói.

Nghệ Phong gật đầu, ữong lòng cũng hơi kích động.

Võ giả Tướng cấp, nhiếp hồn sư Tướng cấp! Công thêm y sư thất giai! Ba thân phận này, đủ để chính mình ngạo thị tại Để Đô với tất cả mọi người, thậm chí cả Vương cấp!

Nghĩ vậy, sợ hãi vừa nãy ừong lòng Nghệ Phong cũng tiêu tan rất nhiều. Hiện tại hắn thầm nghĩ đấu khí và Nhiếp Hồn Thuật của chính mình rất nhanh sẽ được đề thăng.

- Lão đầu, e là Đế Đô cách Khủng Cụ Sâm Lâm rất xa!

Nghệ Phong nghĩ tới vấn đề rất nghiêm tục, nếu như chỉ dựa vào sức lực đôi chân chính mình, khi nào mới có thể tới ah. Như vậy không phải lãng phí rất nhiều thời gian sao?

Quái lão đầu nhàn nhạt nói:

- Điều này ngươi không cần phải lo lắng. Trong học viện có Truyện Tống Trận có thể một mạch chạy tới Khủng Cụ Sâm Lâm. Ta tiễn ngươi tới đó!

Nghệ Phong ngây dại tại chỗ, đối với học viện Trạm Lam lại càng chấn động. Kháo, học viện này thật quá ngưu. Cư nhiên ngay cả Truyện Tống Trận cũng có, thảo nào đại trưởng lão nói, thế lực của học viện Trạm Lam quá cường hãn, còn cường hãn hơn cả Tĩnh Vân Tông!

Nghệ Phong lắc lắc đầu, ném những tia chấn động này bay ra ngoài.

- Hãy nhớ kỹ, khi đối địch hãy dùng hết sức sử dụng Nhiếp Hồn Thuật, đừng dựa vào đấu khí của ngươi!

Quái lão đầu nhắc nhở.

Nghệ Phong gật đầu, đi phía sau quái lão đầu!

Dọc đường không nói lời nào, Nghệ Phong đi qua một tòa kiến trức, sau cùng đi tới tòa thành với kiến trúc xung quanh mang phong cách cổ xưa. Nghệ Phong càng đi càng cảm thấy kinh ngạc, ừải qua mỗi tòa kiến trúc lại có một trạm kiểm soát, với thực lực hiện tại của Nghệ Phong, quả thực thực lực của từng người tại trạm kiểm soát đều không thua chính mình.

Thể nhưng, điều này cũng không khiển Nghệ Phong cảm thấy quái lạ, quái lạ chính là những người này ữông thấy quái lão đầu đều cung kính lạ thường. Khiến Nghệ Phong cảm thấy hoài nghi địa vị của lão nhân này tại học viện.

Khi Nghệ Phong đi vào ữong tòa thành, khí tức mang phong cách cổ xưa đập vào mặt, hiển nhiên nơi này đã ừải qua rất nhiều thời đại!

Hai người đúng hai bên thủ hộ Truyện Tống Trận thấy người đi đến chính là quái lão đầu, bọn họ thực sự không chút kinh hãi, bởi vì quái lão đầu thường xuyên sử dụng Truyện Tống Trận này. Bất quá, đối với Nghệ Phong đi phía sau quái lão đầu ít nhiều cũng có điểm hiếu kỳ.

Quái lão đầu quay về phía hai người gật đầu, nói:

- Khủng Cụ Sâm Lâm!

Nói xong, quái lão đầu vứt cho hai người một viên ma tinh tứ giai, tiếp đến quay về phía Nghệ Phong nói:

- Đến lúc đó cũng không khác suy nghĩ của ngươi là bao, chính là trực tiếp từ Truyện Tống Trận trước mặt quay ừở về! về phần Truyện Tống Trận phải tiêu hao ma tinh tứ giai cao cấp. Có lẽ chính ngươi có thể tìm được!

Nghệ Phong gật đầu, nhìn Truyện Tống Trận bắt đầu chậm rãi phát quang, hắn cũng lắc mình chui vào. Đối với Truyện Tống Trận thời cổ xưa này, hắn cũng rất am hiểu!

Quái lão đầu nhìn bóng hình Nghệ Phong biến mất, lúc này mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng, quay về phía hai người thủ hộ Truyện Tống Trận, nói:

- Lão gia hỏa viện trưởng kia đã ừở về chưa?

Tuy ràng quái lão đầu này mắng thần tượng ữong lòng chính mình, thế nhưng hai người cũng không dám lộ vẻ bất mãn, liền vội vàng hồi đáp:

- Viện trường đi ra ngoài từ một năm trước, vẫn chưa trở về!

Quái lão đầu thì thầm nói:

- Lão gia hỏa này sẽ không tấn cấp thất bại chứ? Bây giờ còn chưa trở về. Mẹ kiếp, trước đây còn cường hơn ta, nếu như lần này hắn tấn cấp. Ta còn hỗn rắm a! Ta thực hy vọng hắn tấn cấp thất bại!

Hai người nghe được lời nói thầm của quái lão đầu, trên trán ứa mồ hôi lạnh, cũng không dám nói lời nào.

Quái lão đầu quay đầu liếc mắt nhìn hai người, sau đó khinh thường nói:

- Hai người các ngươi cũng có chút triển vọng, đừng nên mỗi ngày thay lão gia hỏa kia thủ hộ Truyện Tống Trận. Nhiều năm như vậy, thực lực mới đạt tới Tướng cấp, cũng không cảm thấy mất mặt sao?

- Đúng, đúng...

Hai người lau mồ hôi lạnh trên trán, qiiay ỹề phía quái lão đầu cung kính nói.

Quái lão đầu thấy dáng vẻ hai người như vậy hiển nhiên đã bị viện trưởng tẩy não, hắn khinh thường nhìn thoáng qua, trong miệng thầm nói:

- Ta thích tiểu tử kia, tuy ràng có điểm vô si đê tiện háo sắc, nhưng đây mới chính là nam nhân. Là nam nhân giống như ta! Quên đi, không nói chuyện với hai người các ngươi, ta còn ừở về bồi dưỡng Yêu Hồn Long Xà. Tấn cấp sớm một chút, sau đó mạnh mẽ thu thập lão gia hỏa này một lần!

Khủng Cụ Chi Thành nằm bên cạnh Khủng Cụ Sâm Lâm, thành thị nhỏ nhỏ nối liền với Khủng Cụ Sâm Lâm.

Đường phố sạch sẽ, kiến trúc rất thú vị, trên mặt đất rải đầy nham thạch. Toàn bộ hiện ra rất khác biệt tạo nên đại khí cho thành nhỏ. Đoàn người nhộn nhịp rộn ràng bước tiến so với người nơi khác cũng nhanh hơn vài bước, chứng tỏ tốc độ sinh hoạt của bọn họ rất nhanh.

Nghệ Phong thấy thể khẽ mỉm cười, hắn cũng không tới kiến trức lớn nhất kia thuê binh công. Tuy ràng người tiến về phía Khủng Cụ Sâm Lâm, phần lớn đều là tổ đội đi vào để giảm thiểu độ nguy hiểm. Thế nhưng, lần này Nghệ Phong tới đề thăng Nhiếp Hồn Thuật, hắn tự tin, chỉ cần không gặp ma thú trên ngũ giai, toàn trở ra cũng không khó!

Cho nên ánh mắt mọi người vô cùng quỷ dị nhìn Nghệ Phong ra khỏi Khủng Cụ Chi Thành, đơn độc hướng về phía Khủng Cụ Sâm Lâm cách nơi này không tới mười dặm.

- Thiểu niên này thật lớn mật. Cư nhiên dám một mình đi vào Khủng Cụ Sâm Lâm. Lẽ nào hắn không biết Khủng Cụ Sâm Lâm được gọi là cấm địa tại đại lục sao?

Trong lòng mọi người đều hiện lên một ý nghĩ, nhãn thần nhìn Nghệ Phong cũng hiện lên tiếc hận.

Đương nhiên Nghệ Phong cũng không biết những người này nghĩ gì, trên thực tế, hắn từng nghe lão nhân cố ý nhấn mạnh. Hắn minh bạch sự nguy hiểm tại Khủng Cụ Sâm Lâm hơn bất cứ kẻ nào. Nhưng để thực lực nhanh chóng được đề thăng, hắn đành phải áp chế tia sợ hãi trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.