Hai nữ nhân của Nghệ Phong, một là Tần Y, một là Điệp Vận Du, không người nào không phải là tuyệt đại hồng nhan. Thế lực phía sau các nàng cũng vô cùng cường hãn. Nếu mình muốn thực sự có được các nàng, tuyệt đối không thể thua kém các nàng quá nhiều. Nghệ Phong tin tưởng Tần Y, tin tưởng Điệp Vận Du, nhưng nếu không có thế lực cường hãn làm hậu thuẫn, chuyện phá tình ép duyên, thời nào cũng có.
Huống chi, nếu Tiểu Ma Nữ theo mình, vị sư tôn của Tiểu Ma Nữ, Yêu Hậu kia trăm phần trăm sẽ ngăn cản. Trừ phi là mình có đủ thực lực được nàng coi trọng, may ra còn có một chút hi vọng…
Nghệ Phong nghĩ vậy, hơi cảm giác có chút đau đầu. Hồng nhan họa thủy, thật đúng là so với họa của đại thế gia gây ra còn lớn hơn!
- Mặc dù có Hoàng tử tham dự, nhưng bọn họ nhất định sẽ không trực tiếp nhúng tay! Ta nghĩ thế gia mà bọn họ muốn dựa vào cũng sẽ không gióng trống khua chiêng.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, tuy rằng cũng có cảm giác đau đầu, nhưng cũng không đến mức quá sợ hãi.
Nghệ Phong biết sinh mệnh của Hoàng đế Trạm Lam còn kéo dài được mấy tháng, hắn đang băn khoăn không biết có nên giúp Hoàng đế giải độc hay không? Chỉ có như vậy mới có thể tác động tới các Hoàng tử, đồng thời áp chế các thế gia. Có thời gian hòa hoãn, phần thắng của Nghệ Phong cũng sẽ lớn hơn nhiều.
Bạo Cương thấy Nghệ Phong không có ý buông tha, chỉ đành cười khổ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Hắn vẫn hoài nghi phía sau lưng Nghệ Phong còn có một thế lực cường đại hỗ trợ, thế nhưng bất kể hắn điều tra thế nào cũng tra không được. Chỉ biết là, Nghệ Phong là đệ tử bị Nghệ gia trục xuất khỏi gia môn.
Từ đáy lòng Bạo Cương cảm thấy có chút hả hê: hiện tại hết thảy việc làm của Nghệ Phong đều đã truyền đến Nghệ gia, không hiểu bọn họ sẽ có cảm xúc gì đây?
- Đúng rồi, Bạo Cương Vương gia! Hai đại thế gia đứng sau lưng Hung Lang và Tàn Bạo là hai đại thế gia nào?
Nghệ Phong dò hỏi Bạo Cương. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tuy rằng Nghệ Phong không hi vọng xa vời trăm trận trăm thắng, nhưng vẫn không muốn chiến đấu một cách mù quáng.
- Ha ha! Hai đại thế gia này Phong thiếu biết rất rõ. Phía sau Hung Lang là gia tộc Bố Lan, mà phía sau Tàn Bạo chính là Nghệ gia!
Bạo Cương vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt Nghệ Phong, xem thử Nghệ Phong có phản ứng gì.
Tuy nhiên, khiến Bạo Cương thất vọng chính là, Nghệ Phong không ngờ không có biểu hiện gì. Hắn chỉ rất lạnh nhạt “A” một câu, sau đó nói:
- Thì ra là hai đại thế gia này! Thảo nào Hung Lang càn rỡ như vậy. Tại đế đô, bọn họ cũng có thể xem như là nhân vật số một số hai.
Bạo Cương rất kinh ngạc trước vẻ thản nhiên của Nghệ Phong. Tuy rằng đã sớm biết chuyện khúc mắc giã Nghệ Phong và Nghệ gia, nhưng hắn vẫn nhịn không được nghi hoặc nói:
- Nếu Phong thiếu khai chiến với hai đại thế gia này, Bố Lan gia tộc không nói, chỉ là Nghệ gia…
Bạo Cương đã nói rất rõ ràng, Tử Âm và Nghệ Phong cũng đều đã hiểu. Tử Âm cũng không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Nghệ Phong.
- Ha ha! Nghệ gia thì sao? Nghệ gia đã sớm không còn quan hệ gì với bản thiếu. Nếu như bọn họ dám đụng tới ta, bản thiếu cũng vẫn sẽ diệt bọn họ!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
- Ách…
Bạo Cương ngạc nhiên ngẩn ra tại chỗ. Hắn cũng không biết phải nói gì nữa.
- Nghệ Phong! Ngươi…
Tử Âm nhìn Nghệ Phong muốn nói gì đó. Dù sao Nghệ gia và Nghệ Phong cũng có trăm ngàn mối dây quan hệ.
- Tử Âm tỷ yên tâm đi! Ta đã sớm không còn là đệ tử Nghệ gia! “Nghịch trục!” Ha ha! Hình như Nghệ gia có quy củ, nói là đệ tử bị “Nghịch trục” chỉ có trong trường hợp thành tựu của hắn sánh ngang với gia tộc đương đại mới có thể trở lại gia tộc. Ha ha! Ta không hề có ý định trở lại gia tộc, nhưng đối với việc giẫm nát Nghệ gia dưới chân lại rất có hứng thú!
Nghệ Phong thản nhiên nói. Đối với Nghệ gia, thực sự khiến Nghệ Phong để trong lòng chỉ có mẫu thân và đại ca. Còn đám người Nghệ công kia, Nghệ Phong đều chưa từng gặp qua, so với người qua đường cũng không có gì khác nhau.
Tử Âm thấy Nghệ Phong nói như vậy không khỏi cảm thương cho Nghệ gia. Trục xuất khỏi gia môn một đệ tử như vậy, chính là tổn thất cỡ nào? Trên phương diện tốt nhất mà nói, thành tựu Y sư thất giai của Nghệ Phong cũng đã vượt xa điều kiện mà Nghệ gia đưa ra.
- Đúng rồi, Bạo Cương Vương gia. Lần trước trong phủ của ngươi ta có gặp một vị hoàng tử. Đó có phải là một trong hai vị Hoàng tử đứng phía sau thao túng chuyện này hay không?
Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ tới một chuyện liền hỏi.
Bạo Cương gật đầu nói:
- Bệ hạ tổng cộng có bốn vị Hoàng tử. Người mà ngươi nhìn thấy chính là đại Hoàng tử Long Minh. Trong số bốn hoàng tử, thế lực của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử là mạnh nhất.Ngôi vị Hoàng đế sắp tới hẳn là thuộc về một trong hai người này. Cho nên, giữa bọn họ cũng đấu tranh kịch liệt nhất.
Nghệ Phong gật đầu đột nhiên quay sang nói với Bạo Cương:
- Bạo Cương Vương gia cảm thấy Điệp Phi thế nào? Nàng so với hai vị Hoàng tử thì sao?
Bạo Cương nhíu nhíu mày, không rõ Nghệ Phong đột nhiên hỏi một câu như vậy là có ý gì. Thế nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn đáp:
- Phong thiếu biết cao tầng đế quốc đánh giá nữ nhân này thế nào không? Bất luận người nào tiếp xúc với trung tâm quyền lực của Đế quốc đều xem nàng như là Mỹ nhân họa thủy. Tai họa mà nàng gây ra không đơn giản chỉ là mị hoặc của nàng khiến nam nhân miệng khô lưỡi đắng. Quan trọng hơn là, lực lượng trong tay nữ nhân này không ai dám coi thường. Lực lượng này không ai biết cụ thể mạnh đến mức nào, nhưng có thể khiến Hoàng đế của Đế quốc ở trước mặt nàng cũng phải nhượng bộ ba phần, đủ thấy nó kinh khủng ra sao. Đã từng có người dâng tấu lên Hoàng đế, tố cáo Điệp phi không coi trọng tôn nghiêm đế quốc, cuối cùng Hoàng đế lại chỉ nói một câu, sau đó xử phạt người này lưu vong. Hắn nói: “Nếu như Điệp phi muốn giết trẫm, cũng đều hết sức dễ dàng. Đồng thời sau khi giết trẫm còn ngang nhiên rời khỏi Hoàng cung. Ngươi không ngờ lại còn tố cáo nàng không coi trọng tôn nghiêm Đế quốc. Nếu nàng thực sự không coi trọng tôn nghiêm Đế quốc mà tạo phản, toàn bộ thủ đô của Trạm Lam đế quốc này sẽ hoàn toàn đại loạn”. Ngươi nói, nàng so với Hoàng tử thì thế nào?
Nghệ Phong nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, trong lòng nhịn không được điên cuồng hét lên:
- Kháo! Trâu bò như vậy!
Trong lòng Nghệ Phong cũng có chút hiểu rõ, tại sao Điệp Vận Du có thể tùy ý ra vào Hoàng cung. Ngay cả Hoàng đế cũng đều bất chấp thân phận mà nói ra một câu như vậy, còn có người dám quản nàng sao?