Vị hôn phu, à không, phải nói là vị hôn phu trước của Thượng Quan Vũ Phượng vừa xuất hiện trong học viện đã tìm Hoa Hạ bang gây phiền phức. Ngay cả có một trong ngũ hổ là Cổ Lạp thì người này cũng chỉ cần dùng một chiêu đã đánh bại hơn mười người. Quan trọng nhất là từ khi khai giảng đến giờ hắn chưa từng đi học một buổi, vô cùng càn rỡ, kiêu ngạo nha!
- Chờ một chút! Ngươi nói vị hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng chỉ dùng một chiêu đã đánh bại hơn mười người? Trong đó còn có cả học viên Bạch Kim?
Long Minh nhíu mày, nghi hoặc nhìn Viêm Phong hỏi. Theo thông tin của hắn, chẳng phải hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng là một tên phế vật hay sao?
- Đúng vậy? Điều này toàn bộ học viên đều biết, hoàng tử điện hạ chỉ cần hỏi thăm qua sẽ rõ!
Viêm Phong nghiêm túc trả lời Long Minh.
Nghe câu trả lời của Viêm Phong, Long Minh nhíu mày thật chặt. Một tên phế vật có thể đánh bại học viên Bạch Kim của Trạm Lam học viện? Chẳng lẽ tin tức của ta bị sai? Không có khả năng, tin tức này mấy năm trước mình đã xác nhận rồi.
- Được rồi, vị hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng tên là gì?
Long Minh nghi hoặc hỏi.
- Hắn tên là Nghệ... Chờ một chút...
Viêm Phong nói được một nửa liền kinh hãi quay đầu nhìn Nghệ Phong. Nếu hắn nhớ không nhầm thì thiếu niên này cũng gọi là Nghệ Phong nha!
- Cái kia… Nghệ Phong bị bàn tàn sôi sùng sục trong học viện không phải là ngươi sao?
Viêm Phong ngượng ngùng nói, hắn không muốn tin chuyện này là sự thực, hắn thà tin tưởng hai người cùng tên!
Một câu nói của Viêm Phong khiến tất cả ánh mắt mọi người đều dồn về phía Nghệ Phong.
- Điều này...
Nghệ Phong thấy mọi người đều tập trung nhìn mình, hắn ngượng ngùng nói:
- Điều này... Nếu như không trùng hợp thì ta nghĩ ta đã từng là hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng!
- Cái gì?
Một câu của Nghệ Phong như sấm nổ giữa trời quang, tất cả đứng bật dậy, kinh hãi nhìn Nghệ Phong.
Viêm Phong kinh ngạc với thực lực và thân phận của Nghệ Phong. Không ngờ nhân vật phong vân trong học viện giờ lại ngồi cùng với mình.
Điều Long Minh kinh ngạc chính là không hiểu một phế nhân như Nghệ Phong, sao có thể đánh bại học viên Bạch Kim? Hắn quyết định lúc trở về phải điều tra kỹ mọi tin tức về Nghệ Phong. Có thể được Bạo Cương gọi là quý nhân, lại từ hôn Thượng Quan Vũ Phượng, người này nhất định có điều bí mật!
Còn diều khiến Bạo Cương kinh ngạc chính là “đồ thiểu năng” hắn mắng chửi từ nãy đang ngồi ở đây. Rốt cục hắn cũng hiểu vì sao vừa rồi Nghệ Phong lại bị sặc trà, cũng hiểu tại sao một nữ nhân như Thượng Quan Vũ Phượng hắn cũng có thể từ bỏ. Mặc dù Thượng Quan Vũ Phượng là thiên chi kiêu nữ, nhưng vẫn không xứng với Nghệ Phong!
- Ha ha, không ngờ Phong thiếu chính là vị hôn phu của Thượng Quan Vũ Phượng!
Bạo Cương cười khổ hai tiếng, cũng cảm thấy hành vi cầu thân trong quá khứ thật buồn cười.
Nghệ Phong không để ý, cười nói:
- Nếu như Bạo Cương vương gia muốn nàng trở thành con dâu thì cứ làm đi, ta và nàng giờ không còn quan hệ gì nữa!
Mặc dù Tử Âm chưa từng gặp Thượng Quan Vũ Phượng, nhưng thông qua biểu hiện của đám người Bạo ương thì cũng biết nàng ta tuyệt đối không kém, huống chi lại còn nhân tố Thượng Quan phủ! Nàng không ngờ Nghệ Phong có thể bỏ qua một nữ tử như vậy!
Trước đây nàng vẫn cho rằng Nghệ Phong là công tử phong lưu, nhưng giờ đây Tử Âm lại đánh giá lại một phen. Quan sát kỹ một lần, nàng phát hiện Nghệ Phong không giống người có thể làm ra những việc như vậy.
- Vậy Nghệ Phong công tử chính là tôn tử của Nghệ công hay sao?
Long Minh nhìn Nghệ Phong hỏi.
Nghệ Phong quay đầu nhìn Long Minh, thản nhiên nói:
- Ta đã sớm nói với ngươi, ta là ta, hắn là hắn! Giữa chúng ta không còn bất cứ liên hệ gì!
Giọng nói thản nhiên khiến mọi người đều sửng sốt. Bọn họ đều nhìn ra được Nghệ Phong đã đoạn tuyệt quan hệ với Nghệ Công.
Tử Âm nghe ngữ điệu của Nghệ Phong, nàng có chút hoảng hốt, hiện giờ nàng giống như có thể cảm nhận được tâm tình của Nghệ Phong. Bế Linh nhi từ trong lòng Nghệ Phong ra, nàng ôn nhu hỏi:
- Sao vậy?
Từ ngữ điệu khác thường của Nghệ Phong, Tử Âm có thể nghe ra giữa Nghệ Công và Nghệ Phong tuyệt đối có quan hệ.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Tử Tâm, Nghệ Phong tùy ý cười nói:
- Ha ha, không có gì. Bọn họ ghét bỏ một tên phế nhân như ta, trục xuất ta gia khỏi gia môn. Như vậy cũng tốt, dù sao ta với họ cũng không có bất cứ quan hệ gì, bớt cho ta một chuyện bận tâm.
- Cái gì? Phế nhân?
Tử Âm còn không kịp nói thì Bạo Cương đã đứng bật dậy, nhìn Nghệ Phong hét lớn, trọng giọng nói có phần kinh sợ cùng buồn cười.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhùn nhún vai, nói:
- Đúng vậy, nếu không thì tại sao ta lại bị trục xuất gia môn!
Câu trả lời của Nghệ Phong khiến Tử Âm và Bạo Cương ngẩn người: Nghệ gia là một đám điên hay sao? Một thiếu niên đạt tới Tướng cấp, hơn nữa còn là một y sư thất giai cao quý mà lại là một tên phế vật? Vậy chúng ta là cái gì?
Người của Nghệ ra đều mù cả rồi, một thiên tài như vậy người khác cầu còn chẳng được bọn họ lại đuổi đi. Con mẹ nó, tại sao trước kia ta không phát hiện lão gia hỏa Nghệ Công ngưu bức như thế.
Mỗi người đều có tâm tư riêng, tùy ý dùng bữa cơm thịnh soạn tại phủ của Bạo Cương. Bạo Cương cũng không quên lời hứa của bản thân, bảo Viêm Phong mang Thuần Kim Kiếm Phổ cùng với bạch ngọc hạp đựng hồn quả đưa cho Nghệ Phong làm thù lao.
Sắc mặt Nghệ Phong không chút biến hóa, tùy ý tiếp nhận, cho chúng vào giới chỉ, tư thái lười biếng giống như đó là hai củ cải trắng, không khiến hắn động tâm chút nào.
Tử Âm làm chủ nhân một chỗ đấu giá, đương nhiên biết giá trị hai kiện bảo vật này. Nếu như mang đi đấu giá, quá nửa là vượt qua trăm vạn kim tệ. Thế nhưng Nghệ Phong lại chẳng thèm chú ý chút nào.
Tử Âm cười khổ một tiếng, trong lòng cảm thán: đây là đãi ngộ của y sư thất giai sao?
Hoàng tử Long Minh cũng ngây ngốc nhìn một màn như vậy, không hiểu suy nghĩ của Bạo Cương. So sánh với những quý tộc khác, Bạo Cương cũng không coi là giàu có. Thế nhưng hắn lại có thể đơn giản đưa đồ vật quý giá như vậy cho Nghệ Phong, hơn nữa còn rất cao hứng! Hơn nữa đối phương còn tùy ý tiếp nhận! Tình huống này khiến Long Minh cảm thấy rất quỷ dị.
- Bạo Cương vương gia, nếu như không còn việc gì thì ta xin phép rời khỏi!
Đồ vật đã tới tay, Nghệ Phong cũng không muốn nán lại thêm nữa.
- Phong thiếu cứ tự nhiên!
Bạo Cương cười lớn nói. Khi Nghệ Phong rời khỏi, hắn cũng vội vàng ra cửa tiễn. Hành động của Bạo Cương khiến Viêm Phong và Long Minh lén nhìn theo, không hiểu tại sao Bạo Cương lại khác thường như vậy.