Mị Ảnh

Chương 1649: Chương 1649: Gặp Kỳ nhi




- Đại ca!

Thanh niên trước mặt vui mừng hô to, hắn dang hai hai cánh tay nhào tới Nghệ Phong.

- Đợi một chút!

Nghệ Phong nhìn người thanh niên đang lao về phía mình, hắn vội vàng lắc người rời đi. Trong lòng thầm nghĩ, hắn không phải là gay, người có mị lực như ca thật không có biện pháp, ngay cả nam nhân nhìn thấy cũng yêu.

- Này! Đại ca thì có thể gọi được. Nhưng mà bản đế không thích nam nhân.

Nghệ Phong cực kỳ cảnh giác nhìn người thanh niên này, sợ hắn nhích lại gần mình

- Ta kháo!

Yêu Ngọc không nhịn được mắng một tiếng, bất quá nghĩ đến mình lần đầu tiên hóa hình, vì thế hắn cười ha ha nói:

- Đại ca, ta là Yêu Ngọc!

- Yêu Ngọc?

Nghệ Phong ngẩn ra, cẩn thận đánh giá một phen, nhưng ngay sau đó cười ha ha nói:

- Nguyên lai là tiểu tử ngươi, bất quá, ngươi biến hóa cũng quá nhanh đi. Đạt tới cửu giai rồi?

Yêu Ngọc đi về phía trước, dùng sức ôm lấy Nghệ Phong. Hắn đập mạnh vào bả vai Nghệ Phong hai cái, nói:

- Đại ca, rốt cục đã trở lại, cuối cùng trọng trách trên người ta cũng bớt đi.

Nghệ Phong nhìn tiểu tử năm đó đã trưởng thành tới mức độ này, trong lòng cao hứng không thôi. Bất quá, mấy quyền của Yêu Ngọc là hắn đau đớn, trong lòng thầm nghĩ không phải tiểu tử này đang trả thù mình chứ.

- Đại ca, huynh đi gặp đại tẩu đi. Mỗi ngày đại tẩu đều rất lo lắng cho huynh.

Yêu Ngọc cũng biết lúc này không phải là thời điểm ôn lại chuyện cũ, hắn cười nói với Nghệ Phong.

Nghệ Phong vỗ vỗ bả vai Yêu Ngọc, tiến vào bên trong Tội Ác Chi Thành.

Trên đỉnh Tội Ác Chi Thành, Nghệ Phong nhìn bóng lưng xinh đẹp của nữ nhân, trong lòng hiện lên vô vàn nhu tình.

- Nghệ Phong?

Đúng lúc Nghệ Phong chuẩn bị xuất thủ ôm lấy nàng thì tựa hồ nàng có cảm giác, quay mạnh đầu lại. Khi thấy hắn dang hai tay chuẩn bị ôm mình, đôi mắt đã tràn ngập sương mù. Thân hình mảnh mai khẽ run lên, nàng nhào vào lòng hắn, dùng sức ôm thật chặt, giống như sợ Nghệ Phong sẽ biến mất.

Đối với nữ nhân này, Nghệ Phong cũng không muốn xa rời. Hắn ôm Tần Y vào lòng, vùi đầu nàng vào ngực mình, nghe mùi hương thơm ngát từ đó, hít khí tức của nàng.

- Thật xin lỗi, để cho tỷ phải lo lắng.

Nghệ Phong nhẹ giọng nói bên tai Tần Y.

Tần Y lắc lắc đầu nói:

- Ta biết đệ nhất định sẽ trở lại.

Nghệ Phong hôn lên mái tóc Tần Y một cái, hắn không nói gì nữa. Đối với nữ nhân này, hắn và nàng sớm đã hòa hợp tâm linh.

Tần Y ôm thật chặt Nghệ Phong, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng mạnh mẽ đẩy ra Nghệ Phong, trên mặt còn mang theo vẻ kích động:

- Đệ đi gặp Kỳ nhi chưa? Đi. Chúng ta đi gặp nhi tử.

- Nhi tử của chúng ta?

Nghệ Phong sửng sốt, nhưng ngay sau đó kinh hô :

- Tỷ nói chúng ta có nhỉ tử rồi?

Tần Y thấy Nghệ Phong điên cuồng kêu gào, sắc mặt nàng hơi đỏ lên, trợn mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Đệ cũng làm phụ thân rồi, có thể trầm ổn một chút được không?

Nghệ Phong không để ý tới lời nói của Tần Y, hắn ôm lấy nàng xoay hai vòng:

- Ta kháo! Không ngờ bản đế lại tài giỏi như vậy, mới bắn một phát pháo đã có hài tử.

Tần Y nghe thấy lời nói trần trụi của Nghệ Phong, nhịn không được xì một tiếng, nàng giãy dụa từ trên người Nghệ Phong xuống.



Nghệ Phong gặp Kỳ Nhi ở chỗ Liễu Mộng Nhiên, thấy Nghệ Phong đột nhiên trở về, Liễu Mộng đột nhiên chảy nước mắt. Nghệ Phong ôm nàng an ủi hồi lâu mới bình ổn cảm xúc của nàng. Lúc này, hắn mới đánh giá tiểu hài tử khoảng chừng hơn ba tuổi trong lòng mình. Hắn cẩn thận kiểm tra một chút, vạch lỗ tai của nó giống như đang tìm kiếm điều gì đó. Sau một lúc lâu, hắn nói một câu khiến Liễu Mộng Nhiên cười phá lên, mà sắc mặt của Tần Y đột nhiên nóng bừng.

- Không hổ là nhi tử của Bản đế, cha nó năm đó là thiên hạ đệ nhất soái ca. Trong lòng thầm nghĩ không ai có thể vượt qua, không ngoài sở liệu người có thể soái hơn chính là nhi tử của bản đế.

Kỳ Nhi chuyển động ánh mắt, dùng tay nhéo nhéo lỗ mũi Nghệ Phong, dường như cũng muốn xác nhận thân phận của hắn. Một lúc lâu sau dưới sự thúc dục của Tần Y mới chu miệng gọi một tiếng:

- Phụ thân.

- Ha ha...

Nghệ Phong là người của hai thế giới, sau khi có huyết mạch của chính mình, hắn không áp chế nổi mà cười to. Đối người mang tư tưởng kiếp trước như hắn, có hậu bối tử tôn để kéo dài huyết mạch chính là niềm vui lớn nhất. Thế giới kiếp trước của hắn, trong ba điều bất hiếu thì không có con là tội lớn nhất.

Dĩ vãng mặc dù Nghệ Phong muốn hài tử, bất kể là Điệp Vận Du, hay là Tần Y hay là Liễu Mộng cũng không quá quan tâm. Lúc này rốt cục hắn đã có huyết mạch của mình.

Nghệ Phong nhìn nhi tử của mình, hắn nhẹ nhàng bế nó lên, sợ dùng sức làm đau nó. Bất quá, Nghệ Phong rất nhanh liền phát hiện một chuyện khiến hắn rung động.

- Trên người nó làm sao có pháp tắc chi lực?

Tần Y nhìn Nghệ Phong nói:

- Lúc ta có mang Kỳ Nhi đồng thời cũng hấp thu tinh đan chí tôn, vì thế tự nhiên cũng có pháp tắc chi lực.

Nghe thấy Tần Y giải thích, Nghệ Phong lúc này mới chợt hiểu, trong lòng thầm nghĩ như vậy cũng là kỳ ngộ tốt. Chỉ bằng số pháp tắc chi lực này, tương lai thành tựu của nó hẳn sẽ không thấp.

Nghệ Phong nhớ tới Lăng Thần Quyết của mình, trong lòng thầm nghĩ không biết Kỳ Nhi có thể tu luyện hay không. Nhưng nghĩ tới yêu cầu của công pháp, Nghệ Phong cảm thấy khả năng Kỳ Nhi tu luyện sợ cũng không lớn. Bất quá tuổi của nó còn quá nhỏ, không cần nghĩ quá sớm.

Nghệ Phong chơi đùa với Kỳ Nhi rất lâu, nụ cười trên mặt không bao giờ tắt. Bất quá, Tần Y biết Nghệ Phong cũng nhớ thương điều gì, bèn nói với hắn:

- Đệ đi gặp Điệp tông chủ đi, các nàng cũng rất lo lắng cho đệ.

Nghệ Phong nghe Tần Y nói, trong lòng thấy cảm động. Hắn nhìn nàng, thấy nàng đang oán hận liếc mình.

Nghệ Phong ngượng ngùng, hôn Kỳ Nhi một ngụm nói:

- Kỳ Nhi ngoan, chờ phụ thân một chút, sau đó lại chơi với con.

- Không cần phụ thân. Có Mộng di cùng mẫu thân theo hài nhi là đủ rồi.

Đối với việc Nghệ Phong rời đi, Kỳ nhi không thèm để ý, thuận miệng nói một câu.

Một câu nói này, khiến Tần Y cười khanh khách:

- Xem đệ lần sau còn dám rời đi lâu như vậy không. Sau này nhi tử cũng không muốn nhận đệ nữa.

Nghệ Phong trợn mắt nhìn tiểu hài tử xấu xa này một cái nói:

- Chờ ta trở lại thu thập con. Gia gia con năm đó nói, ba ngày không ăn đòn thì ngứa thịt. Sau này cứ theo lời của gia gia con sửa trị.

Nói xong, Nghệ Phong búng mũi Kỳ Nhi một cái, hắn không dừng lại mà đi về phía Điệp Vận Du. Biến mất lâu như vậy, chắc các nàng rất lo lắng.

Tần Y nhìn bóng lưng Nghệ Phong, trong lòng thầm nghĩ có một cha như vậy, sau này không biết dạy dỗ Kỳ Nhi thành dạng người gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.