Nghệ Phong ngó đông ngó tây, tìm kiếm dọc theo hành lang, rốt cục tìm được trên tầng cao nhất của tòa nhà, một nơi thậm chí có thể khiến người ta lãng quên, thấy hai chữ nho nhỏ màu cam – Chanh ban.
Nghệ Phong thấy cánh cửa phòng học đóng chặt, nhưng bên trong lại truyền ra âm thanh thật lớn. Thậm chí hắn còn nghe được cả tiếng đập bàn đập ghế, một câu mắng chửi càng khiến trời rung đất chuyển.
Nghệ Phong thấy tình hình của ban này như vậy, trong lòng xem như đã hiểu rõ: Thì ra Chanh Ban chính là lớp cá biệt a! Phát hiện này khiến hắn triệt để trở nên vui vẻ. Lớp cao trung của mình trước đây cũng từng như thế này. Mình trước đây ở cao trung cũng là Hỗn Thế Ma vương không hơn không kém. Một đám người thường ngày tan học không có việc gì làm lại chạy đến từng lớp phá phách, trêu chọc nữ sinh, khiến các nam sinh trong ban đó hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận mà không dám nói gì. Đồng thời lúc ấy, nghịch ngợm nhất là lớp mình, kết quả học tập tốt nhất cũng là lớp mình, khiến cả trường đối với mình vừa yêu lại vừa hận.
Đương nhiên, Nghệ Phong đoán không sai. Toàn bộ học viện Chanh Ban đều đứng đầu trường, nhưng hắn cũng chỉ đoán đúng một nửa, trong học viện, lớp Chanh Ban còn được gọi là lớp Tử Vong!
Nghệ Phong không biết điểm ấy, hắn có chút hưng phấn đẩy cửa Chanh Ban.
- Két…
Một tiếng cửa mở vang lên khiến ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về bên này. Cả bọn nhìn bóng người xa lạ ngoài cửa, lại liếc mắt nhìn nhau, đều sững sờ tại chỗ.
- Từ khi nào lại có người dám tùy tiện mở cánh cửa Chanh Ban vậy?
Trong lòng mọi người đều nổi lên suy nghĩ này.
Mọi người trong phòng học đều chằm chằm nhìn hắn. Phòng học vốn đang ồn ào náo động đột nhiên trở nên hoàn toàn an tĩnh, dường như một bức tranh vô tri vậy. Có người thậm chí còn đang cầm cái ghế cũng đứng nguyên tại chỗ.
Nghệ Phong thấy phòng học đột nhiên trở nên an tĩnh cũng không khỏi kinh ngạc, lập tức nói:
- Ách, ta không vào nhầm phòng chứ?
Một câu này khiến tất cả mọi người bắt đầu phản ứng trở lại. Phòng học vốn an tĩnh trong nháy mắt lại tranh cãi ầm ĩ lên.
- Ngươi mù đường a? Đi nhầm đường hay không cũng không biết?
- Ta thấy hắn chính là mù đường. Chanh Ban chúng ta cũng không có ai dám xông loạn.
- Hắc hắc! Các ngươi không nên nói như vậy nha! Ngươi không thấy tiểu tử này không đẹp trai bằng chúng ta sao? Hắn đến ngược lại càng khiến chúng ta đẹp trai hơn!
- Có đạo lý! Chỉ là tiểu tử này quá hèn mọn! Quy củ của Chanh Ban chúng ta không thể phá a! Nhất trí đối ngoại!
- Ừ! Khó có được một người đi nhầm đến Chanh Ban. Không chơi đùa hắn quả thực có lỗi với chính mình!
- Hắc hắc…
Từng câu nghị luận vang lên khiến trán Nghệ Phong toát mồ hôi lạnh: Chanh Ban này so với lớp cao trung trước đây của mình, cảnh giới càng cao hơn nhiều!
- Ách! Ta cho mọi người biết, ta cũng là người Chanh Ban, không đi nhầm!
Câu này của Nghệ Phong khiến mọi lời nghị luận đều ngừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn, rất nghi hoặc những lời này. Chanh Ban mới có thêm một người từ khi nào vậy?
Nghệ Phong hiểu rõ nghi hoặc của bọn họ, ưỡn ngực rất có khí phách nói:
- Ta là Nghệ Phong!
Nghệ Phong vốn tưởng rằng khi mình nói cho bọn họ biết mình là ai, với danh tiếng của mình tại học viện, nhất định sẽ khiến mọi người ở đây nhìn mình sung bái vạn phần. Nam nhân nhào tới quỳ dưới chân mình xin làm thiếp đệ, nữ nhân ôm chân mình mong được làm ấm giường.
Thế nhưng, khiến Nghệ Phong dở khóc dở cười chính là, những người này hình như căn bản không quan tâm hắn là ai, đều tự quay trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục những trò đùa giỡn lúc nãy, đối với hắn hoàn toàn khinh thường!
Nghệ Phong chuẩn bị nghênh tiếp sự sùng bái của mọi người, hai tay đều đã giơ lên, chuẩn bị phất tay thăm hỏi. Chỉ là, thái độ này của bọn họ khiến hắn triệt để ngây ra tại chỗ.
Không phải nói danh tiếng của mình tại học viện rất lớn sao? Tại sao đám này dường như căn bản không nhận ra mình vậy? Tên khốn Nghệ Lưu kia còn nói toàn bộ giáo sư trong học viện đều biết mình.
Nghệ Phong đương nhiên không biết, đám người này cũng không phải không nhận ra hắn. Chỉ bất quá, người Chanh Ban, không ai là dễ đối phó. Đừng nói Nghệ Phong đánh phó viện trưởng thành trọng thường, cho dù đánh trọng thương viện trưởng… Ách… Nếu có thể đánh viện trưởng thành trọng thương, vậy bọn họ thất thố rồi!
Mọi người liếc mắt nhìn Nghệ Phong, cũng không phản ứng lại. Cả đám phủi nhẹ chút bụi bám trên người rồi trở về chỗ của mình. Phòng học vừa an tĩnh lại một lần nữa nháo nhào lên, không còn ai chú ý tới Nghệ Phong nữa.
Thái độ không thèm quan tâm của mọi người khiến Nghệ Phong bị đả kích nặng nề. Hằn sờ sờ mũi, đưa mắt quan sát phòng học này.
Khi ánh mắt Nghệ Phong chuyển tới giữa phòng học, hắn kinh ngạc vạn phần. Hắn không ngờ tại Chanh Ban cũng có thể gặp được người quen, hơn nữa còn là người quen không dám tin có thể gặp. Nghệ Phong thật không ngờ, với tính tình cực kỳ mềm yếu của nàng, sao lại có thể vào học lớp này được?
Khinh Nhu đang ngồi tại chỗ của mình, thấy ánh mắt Nghệ Phong nhìn lại, dường như bị kinh hãi, vội vã cúi đầu. Khuôn mặt trắng nõn hiện lên ánh hồng nhàn nhạt, dáng vẻ thẹn thùng xinh đẹp động lòng người.
- Sao nàng lại ở đây?
Nghệ Phong đi tới trước mặt Khinh Nhu, ngồi xuống chỗ ngồi được dọn dẹp sạch sẽ bên cạnh nàng, cười cười nhìn Khinh Nhu hỏi.
Hành động này của Nghệ Phong khiến mọi người trừng to mắt nhìn hắn. Nguyên một đám nhìn Nghệ Phong ngồi rung đùi trên ghế mà sững sờ, đồng thời cũng có kẻ nở nụ cười mang theo chút hả hê.
- Chậc chậc! Tiểu tử này không muốn sống nữa rồi! Không ngờ dám ngồi chỗ của Họa Thủy!!
- Ha ha! Rất thú vị! Chúng ta lại có trò hay xem rồi! Tiểu Ngũ, mau đi thông báo cho Họa Thủy đang trốn học, nói có người dám ngồi lên chỗ của nàng.
- Chờ một chút! Các ngươi hẳn cần phải đổ thêm chút dầu vào lửa nữa. Hắc hắc, Tiểu Lục, ngươi nói cho Họa Thủy biết, có kẻ dám theo đuổi Khinh Nhu.
- Đúng đúng! Còn nữa, có thể thông báo cho bọn Lăng Thiên Vũ đang trốn học, kêu bọn họ mau trở về! Trong ban ta có thành viên mới, dù sao cũng phải hoan nghênh một chút a!
- Hắc hắc! Không biết nếu bọn họ biết tiểu công chúa của chúng ta bị người theo đuổi thì sẽ có bộ dáng gì đây?
- Hiếm khi Chanh Ban chúng ta có thêm một người, hi vọng tiểu tử này có thể vượt qua được khảo nghiệm của chúng ta! Hi vọng hắn có thể khiến chúng ta thừa nhận, mà không phải bị chúng ta đá đi!
- Tiểu Lục, ngươi lo lắng cái gì? Còn không nhanh đi thông báo cho Họa Thủy! Ta nghĩ nàng nghe được hắn sẽ nổi trận lôi đình đó!