Kẻ ngốc! Nhanh lấy hết những đồ đáng giá của ngươi giao ra đây. Thấy ngươi ngốc như vậy, ta cho ngươi giữ lại nội khố!
Tên mập có chút không kiên nhẫn. Sao phải nhiều lời với một kẻ ngốc như vậy.
Khóe miệng Nghệ Phong thoáng run rẩy: hắn cảm thấy trên đời không có ai thông minh bằng hắn, nhưng tên mập chết tiệt này lại mắng hắn là kẻ ngốc. Tên mập này có mắt hay không vậy? Uhm, hắn khẳng định mắt tên mập này bị cận thị!
Nghệ Phong suy nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy ổn định hơn. Hài tử đáng thương. Thật không ngờ, ngươi lớn lên không chỉ khó coi, ngay cả con mắt cũng bị hỏng. Quá bi kịch. Tất cả những điều này đều là lỗi của Thượng Đế! Ta tha thứ cho ngươi!
- Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nhìn tên mập nói.
Tên mập có chút không kiên nhẫn. Dông dài với một kẻ ngốc để làm gì. Trực tiếp cho hắn ngã, trực tiếp đoạt lấy tất cả những gì lấy được. Đây không là việc mình chuyên làm sao? Hơn nữa, còn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tên mập có chút cảm thông với kẻ ngốc này. Vì sao người nhà hắn không chăm sóc cho hắn như vậy? Lại để hắn tới nơi này. Chẳng lẽ không biết con đường này rất nguy hiểm sao? Thôi đi, nể đầu hắn có vấn đề, vậy lưu lại quần áo cho hắn vậy!
Tên mập nghĩ vậy, thân ảnh bị bám một lớp tro bụi chợt lóe tiến về hướng Nghệ Phong. Trong nháy mắt hắn liền chạy tới trước mặt Nghệ Phong. Thể trọng của hắn lại không hề ảnh hưởng tốc độ của hắn. Điều này khiến Nghệ Phong cực kỳ kinh ngạc.
- Ai nha... Ngươi làm gì vậy?
Nghệ Phong hoảng sợ chật vật đảo quanh, tránh sự công kích của tên mập.
Tên mập thật sự không ngờ Nghệ Phong có vận khí tốt như vậy, lại có thể né tránh công kích của hắn. Tuy nhiên, tên mập không ngừng tay, lại hung hăng phóng về phía Nghệ Phong.
- Ngươi làm gì vậy? Vì sao muốn đánh ta?
Nghệ Phong hoảng sợ nói.
Tên mập không có nhiều lời vô nghĩa, cố tóm lấy hắn.
- Ngươi lại đánh ta, tưởng ta không thể đánh trả sao?
Nghệ Phong oán hận nói. Sao lại có người khi dễ người khác như vậy. Hắn cũng chưa đắc tội gì với tên mập này. Vậy sao tên mập này lại đánh hắn! Bộ dạng hắn đẹp trai cũng không phải là lỗi của hắn. Tên mập đó làm gì phải ghen tị?
- Đánh ta?
Tên mập bật cười. Thật đúng là một kẻ ngốc.
- Hừ! Nếu ngươi không ngừng tay, thì ta sẽ ra tay đó!
Nghệ Phong thở phì phì, nói với vẻ rất tức giận.
- Ra tay đi! Ta muốn nhìn xem ngươi ra tay thế nào!
Tên mập nhìn Nghệ Phong cười ha ha nói. Tay cũng không hề chậm lại, tiếp tục tìm cách tóm lấy Nghệ Phong, trong lòng không khỏi mắng thầm một câu: vận khí của tên ngốc này có phần tốt quá đi. Đã tránh thoát được ba lần công kích của hắn!
Binh...
Ngay khi tay tên mập kia tiếp xúc đến Nghệ Phong, bỗng nhiên Nghệ Phong đạp một cước qua, tên mập hoảng hốt, gần như không kịp phản ứng, đã bị Nghệ Phong hung hăng đạp lại một cước.
Tên mập hung hăng nện xuống mặt đất, trong lòng dâng lên một ý niệm buồn bực đến cực điểm:
"Tiểu tử này giả heo ăn hổ!"
Tên mập ngã trên mặt đất, hai mắt đơn giản nhắm lại hôn mê luôn: nào có người nào bị khi dễ nhiều lại có thực lực mạnh như vậy. Hết lần này tới lần khác là giả heo ăn hổ, không phải loại người bị người khác khi dễ.
Bởi vậy tên mập rất quyết đoán hôn mê luôn. Ta đánh không lại, còn trốn được sao? May mắn hôm nay xuống núi cất hết tiền. Hiện tại, người khác có lục soát người hắn cũng không tìm được gì. Là một gã cường đạo có tiền đồ, đặc biệt cường đạo hoành hành tại địa phương này, hắn rất có ý thức phòng bị!
- Hôn mê sao?
Nghệ Phong ngạc nhiên. Một cước của hắn cùng lắm chỉ có thể khiến tên mập bị choáng váng. Hắn thực sự không tin thực lực của hắn có thể tiến triển nhanh như vậy. Hắn nhớ rõ một cước này rõ ràng không có dùng sức! Vì sao một cao thủ Sư cấp lại bị ngất xỉu?
Nghệ Phong rất bất đắc dĩ nhìn tên mập không rõ lai lịch đang nằm trước mặt, rất bất mãn nói thầm:
- Người ta nói lớn lên béo thì mỡ dày, bị đánh không đau. Vì sao lại không đúng một chút nào với ngươi chứ?
Nghệ Phong rất tức giận, thật vất vả tìm được một người sống, đúng lúc có thể bù lại thiếu hụt mù đường của hắn. Hơn nữa tên mập này hung tàn đòi cướp đoạt của hắn, để tên mập làm người dẫn đường không phải là tốt nhất sao?
Không phải trong tiểu thuyết đều thường xuyên viết về điều này sao? Anh hùng bị cường đạo cướp bóc, anh hùng rất tuấn tú tức giận trở mình thành cường đạo, sau đó thu cường đạo làm nô lệ để phục vụ cho anh hùng. Nghệ Phong cảm thấy hiện tại hắn chính là một anh hùng đứng đầu thiên hạ, mà tên mập trước mặt chính là cường đạo tà ác nhất trên đời.
- Uy, tên mập này. Nếu ngươi không tỉnh lại bản thiếu gia có thể tiểu lên người ngươi. Khụ, khi đi ra ngoài, ta quên mang theo cái bô, ta lại không thích đại tiểu tiện làm hỏng khung cảnh xung quanh. Cho nên, miệng của ngươi chính là một lựa chọn không tệ.
Nghệ Phong nhìn tên mập nói.
Một câu này khiến lông mi của tên mập run rẩy, nhưng con mắt lại vẫn nhắm chặt, không hề có khả năng tỉnh lại.
Nghệ Phong nhìn lông mi tên mập giật giật, trong lòng hắn giận dữ: mẹ nó, thì ra tên mập này giả vờ hôn mê! Hắn còn làm mình tưởng rằng thực lực của mình thực sự tăng vọt, Một cước nhẹ nhàng có thể khiến Sư Cấp choáng váng. Không thể tưởng tượng được lại là do tên này gạt người? Nếu như đánh nhau với truyền nhân đương đại Tĩnh Vân Tông, mình tưởng thực lực của chính mình quá cao, không phải sẽ làm mình bại sao? Tên mập này thật quá xấu xa, nhất định là gián điệp do Tĩnh Vân Tông phái tới.
Hừ! Nghệ Phong ghét nhất gián điệp. Hắn cảm thấy không còn lý do gì để buông tha cho tên mập này.
Nghệ Phong lấy Tiêm Hổ Kiếm từ trong lòng ra, nhẹ nhàng vạch ở trên mặt tên mập, lẩm bẩm nói thầm:
- Khụ, ta không có sở thích gì, vậy thích điêu khắc thì sao? Cũng không biết đên vẽ hình gì lên mặt cho đẹp? Mèo phát dục tốt hơn? Hay là sói phóng túng thì tốt hơn đây? Điều này khiến mình rất khó lựa chọn!
Nghệ Phong nói, khiến thân thể tên mập lạnh run. Hắn biết mình không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Hắn vội vàng mở to mắt, trong lòng không ngừng mắng to:
"Mẹ nó, một cao thủ lại chạy đến giả heo ăn hổ. Bọn họ có phải quá buồn chán hay không!"
- Cái đó... Đại ca, chuyện gì cũng từ từ. Đừng động chút lại dùng đao dùng thương. Rất nguy hiểm!
Tên mập dùng tay ngượng ngùng đẩy mũi kiếm của Nghệ Phong đang đặt ở trên mặt hắn, nói lấy lòng.
- Nguy hiểm sao? À không, ta cảm thấy trình độ điêu khắc của ta rất tốt. Không tin chúng ta thử xem!
Nghệ Phong nhìn tên mập cười hì hì nói.