Mị Ảnh

Chương 149: Chương 149: Giằng co.




Kim Ưng Tông Chủ khẽ nhíu mày, hắn trông thấy Lưu Huyền Tử giống như cẩu chết nằm bất động trên mặt đất. Đây chính là đệ tử Liệt trưởng lão yêu thương nhất cũng là đệ tử duy nhất tham gia kế hoạch lần này. Có lẽ hắn có ấn tượng rất tốt đối với Lưu Tử Huyền.

-Chuyện gì xảy ra?

-Là hắn!

Kim Ưng Liệt quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, gàn giọng nói:

-Hắn ức hiếp chúng ta ít người, đánh Huyền Tử thành tình trạng như vậy.

Ánh mắt Kim Ưng Tông chủ ngưng đọng lại, nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói:

- Đúng sao?

Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy sát ý không hề tránh né, nhìn thẳng vào Kim Ưng Tông chủ.

- Kim Ưng Tông chủ! Sự tình không phải như ngài nghĩ.

Lúc này Triệu lão giải thích, trong lòng cười đắng ngắt. Không ngờ Kim Ưng Tông chủ cũng tới đế quốc Trạm Lam. Đúng là hắn rất mạnh, thể nhưng cũng chỉ là Vương cấp. Nếu như đụng tới Tôn cấp, hắn không hi vọng đánh thắng.

Hắn đã hạ quyết tâm. Nếu như Kim Ưng Tông chủ không buông tha Nghệ Phong, hắn nhất định khuyên tiểu thư bỏ mặc Nghệ Phong.

- Hoàng thất?

Trong lòng Kim Ưng Tông chủ vô cùng kinh hãi, không ngờ vừa nãy đụng phải nữ nhân kinh khủng như vậy, lúc này lại đụng phải người trong hoàng thất đế quốc Trạm Lam.

- Tông chủ có con mắt thật tinh tường. Tại hạ chính là trưởng lão trong hoàng thất đế quốc Trạm Lam.

Triệu lão khen ngợi nói.

- Vị kia chính là quý phi trong hoàng thất để quốc Trạm Lam?

Kim Ưng Tông chủ quay đầu nhìn về phía Điệp Vận Du, trong lòng ngưng đọng lại. Nữ nhân như vậy cho dù là hắn cùng bốc lửa trong lòng.

- Không hổ là Kim Ưng Tông chủ. Ngài nể mặt ta, bỏ qua việc này được không?

Điệp Vận Du tươi cười, thản nhiên nói.

- Nương nương cũng đã thi triển mị thuật đối với ta, tuy mị thuật của người rất mạnh. Thể nhưng ta miễn cưỡng có thể chống đỡ được. Bất quá, người Kim Ưng Tông ta không thể để kẻ khác ức hiếp. Nể mặt hoàng thất, ta sẽ không lấy mạng tiểu tử này. Nhưng phải đánh trọng thương giống như Lưu Tử Huyền là được.

Câu nói của Kim Ưng Tông chủ nhất thời khiển không khí xung quanh ngưng tụ lại. Bầu khí vừa chạm tới liền phát.

Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong, trong lòng không khỏi cười khổ: Cho dù ta có ý bảo vệ ngươi, thể nhưng dựa vào thực lực chúng ta đối mặt với Tôn Cấp, cũng chỉ có thể nắm lấy thất bại. Tiểu tử kia, rốt cục ngươi làm gì không tốt, mà hết lần này tới lần khác gặp phải quái vật lớn như vậy.

- Tiểu thư!

Triệu lão thấy Kim Ưng Tông chủ hạ quyết tâm như vậy, hắn liền quay đầu nhắc nhở Điệp Vận Du. Vì Nghệ Phong, đắc tội với quái vật lớn như vậy, thất không đáng. Huống hồ, tại tình hình hiện tại căn bản không có gì chắc chắn.

- Triệu lão, ta tự có chừng mực.

Điệp Vận Du ngoảnh lại nhìn Triệu lão cười cười. Tiếp đến nhìn về phía Kim Ưng Tông chủ nói:

- Đệ tự các người tài năng không bàng người, lẽ nào cần tông chủ đích thân xuất thủ hay sao?

Kim Ưng Tông chủ cười nói:

- Nương nương không cần nói xấu ta. Đệ tử của ta tài năng không bằng người, ta không hề nhắc tới. Thể nhưng hắn hạ thủ quá tàn độc. Nếu như dễ dàng buông tha hắn, Kim Ưng Tông ta còn mặt mũi ừên đại lục sao?

Điệp Vận Du hừ lạnh nói:

- Ý của ngài, ngày hôm nay muốn đối đầu với bản cung?

- Nương nương sao có thể nói vậy? Bản Tôn không muốn đối địch cùng người trong hoàng thất! Nương nương đâu cần vì thiếu niên này mà làm bản Tôn khó xử.

Ánh mắt Kim Ưng Tông chủ ngưng đọng lại, một đạo khí thể tập trung có ý cưỡng ép Điệp Vận Du.

- Xin lỗi, bản cung nhất định phải bảo vệ người này.

Điệp Vận Du không hài lòng về sự càn rỡ của Kim Ưng Tông chủ, liền hừ lạnh nói.

Triệu lão nghe vậy, hắn thở dài một hơi nhưng không lời gì thêm. Đấu khí trong cơ thể cũng bắt đầu ngưng tụ lại.

- Nương nương nhất định phải đối đầu cùng Kim Ưng Tông sao?

Kim Ưng Tông chủ nhìn Điệp Vận Du bàng ánh mắt lạnh lùng, nói. vốn hắn bị lừa gạt cho nên rất tức giận, không ngờ ngay cả hoàng thất Trạm Lam cũng không nể mặt hắn.

- Bản cung không muốn đối địch với ngài. Bất quá, thiểu niên này là đệ đệ của ta. Ngài nói, ta có thể khoanh tay đứng nhìn hắn bị đánh trọng thương sao?

Điệp Vận Du thản nhiên nói, không hề để ý tới cường giả Tôn cấp thực lực cao thâm đứng trước mặt nàng.

Kim Ưng tông chủ nghe Điệp Vận Du nói vậy, tuy ràng rất tức giận, nhưng thực ra cũng hơi thả lòng một chút. Dù sao, nếu như là đệ đệ của chính mình, chính mình cũng sẽ dốc sức bảo vệ. Bất quá, dễ dàng bỏ qua như vậy, người khác sẽ cho ràng hắn sợ hoàng thất Trạm Lam.

- Cũng được! Coi như hoàng thất Trạm Lam đứng trên. Chỉ cần chính miệng thiếu niên này nói lời xin lỗi. Bản Tôn không tính toán tới việc này, thế nào?

Tuy ràng Kim Ưng Tông chủ không sợ, nhưng hắn cũng không muốn đụng tới hoàng thất Trạm Lam. Địch nhân như vậy, hắn không thể tùy tiện làm càn.

Điệp Vận Du thở dài một hơi, Tôn cấp không phải nàng và Triệu lão có thể chống đối. Chỉ cần Nghệ Phong xin lỗi mọi chuyện sẽ giải quyết, vậy chính là cách hay nhất.

- Nghệ Phong! Ngươi...

Điệp Vận Du còn chưa nói hết câu, đã bị Nghệ Phong ngắt lời:

- Lão thất phu, ngươi còn muốn bản thiếu gia xin lỗi? Lão tử có chết cũng phải làm thịt ngươi.

Nghệ Phong chửi lớn khiến tất cả mọi người đều biến sắc. Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong, trong lòng cười khổ không ngớt: Ngươi không biết nhẫn nhịn sao? Cho dù trong lòng có cừu hận không chết không hết, nhưng hiện tại người ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay.

Thể nhưng, Điệp Vận Du nghĩ đến ngạo khí trong lòng Nghệ Phong quá lớn, cũng biết muốn hắn xin lỗi là điều không thể.

Khi Kim Ưng Tông chủ bị Nghệ Phong mắng như vậy, hắn không sao kiềm chế nổi lửa giận trong lòng. Liền quay đầu về phía Điệp Vận Du hừ lạnh, nói:

- Mặc kệ hắn là gì của ngươi, nhất định bản Tôn phải dạy bảo hắn. Cho hắn biết thế nào là lễ độ.

- Kháo... Lão thất phu, có bản lĩnh hãy tới làm thịt lão tử. Vừa lúc, lão tử tin ràng Kim Ưng Tông các ngươi cũng sắp diệt môn.

Nghệ Phong chửi ầm lên, không hề để ý tới cường giả Tôn cấp đứng trước mặt.

- Gặp mặt cừu nhân, trong lòng nóng như lửa đốt. Rõ ràng hắn muốn bản thiếu gia xin lỗi, đúng là mơ tưởng hảo huyền! Nếu không phải thực lực của bản thiếu gia quá thấp, sớm đã làm thịt người rồi. Kháo... Có bản lĩnh tới làm thịt ta. Ta cũng không tin lão đầu tử có thể buông tha ngươi, đúng lúc để lão tử báo thù. Dù sao đã chết một lần, chết lần nữa cũng chẳng sao.

Nghệ Phong nhìn Kim Ưng Tông chủ lạnh lùng nói. Hắn không thể che giấu nổi sát ý trong ánh mắt.

Điệp Vận Du đứng bên cạnh, trong lòng không kiềm chế nổi, thầm nói:

Tiểu tử này chính là tai họa. Chẳng phải hắn muốn bức đối phương động thủ sao? Cho dù là ta cũng không thể bảo vệ được ngươi ah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.