Mị Ảnh

Chương 347: Chương 347: Hoàng đế triệu kiến




- Dừng… Đệ thấy mặt trời mọc từ hướng tây bao giờ?

Tần Y trắng mắt liếc Nghệ Phong nói.

- Vì sao không có, ngày hôm qua ta đã từng thấy mặt trời mọc từ hướng tây. Ta vừa rời giường liền thấy mặt trời cao cao đứng ở phía tây!

Nghệ Phong rất chăm chú nói.

- Phi…

Hai gò má của Tần Y nhất thời choáng váng đỏ lên, nàng cảm giác chính mình run rẩy lợi hại. Ngày hôm qua cùng Nghệ Phong điên cuồng, điên đến chạng vạng mới rời giường, thời gian kia rõ ràng đã là trời chiều rồi, mặt trời sao lại không ở phía tây?

Nhớ tới mấy ngày này hai người mê loạn, Tần Y liền cảm giác được năng lực của nam nhân chính mình, nàng phong tình vạn chủng giận liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Cuối cùng ta cũng sẽ bị đệ khi dễ chết!

Nghệ Phong tự hào cười cười:

- Đó là do phong thái mê người của Tần Y tỷ, nữ nhân khác kính dâng ta còn khinh thường đây!

- Cái gì? Đệ còn muốn tìm nữ nhân khác?

Trong nháy mắt Tần Y nắm bắt được lỗi trong ngôn ngữ của Nghệ Phong, hừ một tiếng nói. Mặc dù tính tình Tần Y rất ôn nhu, thế nhưng bản chất của nữ nhân chính là ghen tuông thì chưa từng mất!

- Không có! Điều này tuyệt đối không có!

Trên trán Nghệ Phong thấm đầy mồ hôi lạnh, trong lòng yên lặng nói rằng:

- Có cũng còn lâu mới nói cho nàng!

Tần Y hừ một câu:

- Ta không quên, lý tưởng vĩ đại của đệ, tử túy kim mê hoang dâm vô độ!

Nghệ Phong nghe được lời Tần Y nói, trong lòng hô to hối hận: Ăn nói vụng về, ăn nói thật vụng về! Lúc trước làm sao ta lại có thể nói ra lời thật đây? Nói thật sẽ bị sét đánh!

- Hừ, dù sao đi nữa sau này nếu như đệ nằm trên giường của nữ nhân khác, liền đừng nghĩ đến sẽ được lên giường của ta!

Tần Y cảnh cáo nói.

Lúc Nghệ Phong nghe được, trong lòng liền cảm thấy buồn cười, ta đã sớm nằm trên giường người khác rồi, không phải bây giờ vẫn như cũ nằm trên giường nàng sao?

Đương nhiên, đây là đáy lòng Nghệ Phong suy nghĩ xấu xa chứ đâu dại gì sẽ biểu lộ ra ngoài, hắn kiên định nói:

- Tần Y tỷ, tỷ biết đấy, ta ghét nhất là trường hợp trái ôm phải ấp này, ghét nhất những nam nhân hậu cung vô số!

- Phi…

Tần Y biết rõ bản tính của Nghệ Phong, tự nhiên sẽ không tin Nghệ Phong nói xiên nói bậy:

- Đáy lòng đệ có phải yên lặng nói thêm một câu:

- Ta hận nam nhân khác như vậy, thế nhưng không hận chính mình?

- Ách… Đấy cũng chỉ là suy đoán của tỷ mà thôi!

Nghệ Phong bất mãn thì thầm một tiếng.

Tần Y buồn cười, đồng thời giận dữ liếc nhìn Nghệ Phong, đối với cách nghĩ của hoa hoa công tử như Nghệ Phong, nàng kiên quyết áp chế.

Ngay khi Nghệ Phong và Tần Y trêu ghẹo nói chuyện phiếm với nhau, Lâm Hạo đột nhiên đi đến, nhìn hậu bối chính mình cực kỳ thưởng thức nói:

- Ha ha, không quấy rối các ngươi?

Lâm Hạo cuồn cuộn đi đến, nhất thời khiến Nghệ Phong trở nên bất mãn:

- Ngoại công, người nói người già một bó đầy tuổi rồi, vì sao còn muốn làm bóng đèn?

Tuy rằng Lâm Hạo không rõ ý nghĩa của từ bóng đèn, thế nhưng vẫn không nhịn được cả giận nói:

- Tiểu tử ngươi thực không biết xấu hổ, tôn nữ của ta ngươi không để cho ai nhìn một chút, cư nhiên một mình một người chiếm lấy.

Lâm Hạo nghĩ lại liền muốn phát hỏa, tiểu tử thối này quá hỗn đản rồi. Bình thường Tần Y không ở nhà, hắn mười ngày nửa tháng cũng khó được đến một lần. Tần Y vừa trở về, hắn liền ngây ngốc ở chỗ này không đi. Ghê tởm hơn chính là, hắn dường như coi nơi này là phủ đệ của hắn. Chính mình muốn gặp tôn nữ bảo bối của mình cũng không được, còn không ở cùng Tần Y vài phần chung đã bị tiểu tử hỗn này tìm đủ cách đuổi đi! Nói là chính mình quấy rối thế giới của hai người bọn họ.

- Nàng là tôn nữ của người, nhưng nàng vẫn còn là tức phụ của ta đây!

Nghệ Phong khinh thường lý do của Lâm Hạo.

- Tiểu tử thối, ngươi thật đúng là làm phản rồi. Đầu tiên Tần Y là tôn nữ của ta, sau đó mới là tức phụ của ngươi. Tin hay không ta nói nó rời khỏi ngươi?

Lâm Hạo nổi giận, phảng phất dường như tôn nữ bảo bối của chính mình bị Nghệ Phong đoạt đi rồi.

Tần Y thấy hai người một lớn một nhỏ này thay nhau tranh đoạt chính mình, nàng liền cảm giác được hai má nóng lợi hại. Chỉ là hai từ “tức phụ” của Nghệ Phong, lại để cho Tần Y cảm giác ngọt ngào!

- Ngoại công, người nói người tuổi tác đã một xấp dầy rồi, còn làm bộ đánh động đến chuyện yêu đương, mặt già của người không cảm thấy đỏ lên sao?

Nghệ Phong đối với bóng đèn Lâm Hạo này cảm thấy rất tức giận.

- Hỗn tiểu tử càng lúc càng không để ta vào trong mắt người rồi. Tần Y, ngồi cạnh ta. Không nên dựa vào hỗn tiểu tử kia, hắn thật cho là cho ta không làm gì được hắn!

Lâm Hạo trừng mắt nhìn Nghệ Phong, quay đầu nói với Tần Y.

Tần Y nhìn hai người, thân thể không chút nào di động, ngược lại nắm thật chặt cánh tay của Nghệ Phong.

Lâm Hạo thấy một màn như vậy, nhất thời liền nở nụ cười khổ, than thở:

- Nữ đại bất trung lưu a! Nuôi nhiều năm như vậy bây giờ lại để hỗn tiểu tử này được lợi, cư nhiên còn phối hợp hắn đến khi dễ ta!

Tần Y biết rõ Lâm Hạo đang giả bộ thương cảm, nàng vẫn không nhịn được mặt đỏ tới mang tai gắt giọng:

- Gia gia, sao người lại nói như vậy! Nghệ Phong làm sao quan trọng bằng người đây?

Tần Y nói như vậy, nhưng thân thể lại nhích gần về phía Nghệ Phong, khiến cho Nghệ Phong cảm giác rất đắc ý.

Lâm Hạo nhìn thấy hai tiểu tử cuốn lấy nhau như vậy, trong mắt cũng tràn đầy ánh sáng hiền hòa. Trong tất cả hậu bối của mình, liền hai tiểu tử này kiệt xuất nhất!

- Được rồi, không trêu ghẹo cùng các ngươi nữa. Ta tìm các ngươi là có việc!

Lâm Hạo chuyển ánh mắt hướng về Tần Y.

- Dạ?

Tần Y nghi hoặc nhìn Lâm Hạo nói.

Lâm Hạo nhìn sang Nghệ Phong nói:

- Người của hoàng cung Trạm Lam, gọi ngươi đi gặp hoàng đế của bọn họ.

- Gặp hoàng đế bọn họ?

Nghệ Phong cũng nhíu đầu lông mày, không rõ đây là ý tứ gì, Tần Y quen biết hoàng đế đế quốc Trạm Lam lúc nào?

Lâm Hạo gật đầu nói:

- Cũng không biết bọn họ nhận được tin tức Tần Y trở về từ đâu, cho nên trong cung liền phái người tới, đang chờ ngay trong phòng khách!

Nghệ Phong đối với việc hoàng đế biết Tần Y trở về cũng không lạ, dù sao một hoàng đế, chút điểm nhỏ ấy cũng không làm được, vậy thì hắn không cần ngồi trên cái ghế hoàng đế nữa! Chỉ là hắn hiếu kỳ vì sao lại có quen biết với Tần Y?

Tần Y hơi nhíu mày nói:

- Hắn tìm ta rốt cuộc có chuyện gì, đây đã là lần thứ ba rồi!

Lâm Hạo gật đầu nói:

- Hai lần trước ngươi vẫn dùng lý do trong người có bệnh mà từ chối, lần này nếu như còn không đi thì không có lý do nào để nói rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.