Mị Ảnh

Chương 319: Chương 319: Hội tụ.




Nghệ Phong còn chưa kịp ăn điểm tâm, hắn trực tiếp đi thẳng tới nhà ăn của học viện, tuy ràng hắn rất nhớ cơm canh tại nhà Tử Âm, thể nhưng hiển nhiên hiện tại đã không còn kịp.

Không hổ là một trong những học viện đứng đầu đại lục, những dụng cụ được bố ừí cực kỳ xa hoa, so với khách sạn năm sao tại kiếp trước không hề thua kém.

Nghệ Phong đánh giá nhà ăn sạch sẽ xa hoa, nhịn không được cảm thán một câu:

- Nhà ăn học viên thể này, tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước.

Nghệ Phong nhớ tới bếp ăn đại học tại kiếp trước, cơm canh có khi lẫn cả ruồi, hắn lại nhịn không được buồn nôn một trận.

Nghệ Phong quan sát ừái phải một phen, hắn kinh ngạc phát hiện mấy người quen tại chỗ trung tâm, toàn bộ nhà ăn đều lấy bọn họ làm trung tâm, những người khác ngồi ra bốn phía, không dám ngồi vào quá gần, thể nhưng lại không muốn ngồi ở quá xa.

Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu ngồi tại trung tâm, miệng hắn nhếch lên một nụ cười tà mị: đại ca nhà mình, hình như thủ đoạn cũng không kém, nhanh như vậy đã kéo Bố Ny Lan vào tròng, có thể ngồi ăn cùng một chỗ rồi.

Nghệ Phong đi qua tới, tám người ngồi giữa trung tâm, trừ bỏ hai nam tử hắn không nhận ra, còn lại hắn đều biết!

- Ha ha, đại ca, sinh hoạt gần đây rất dễ chịu a!

Nghệ Phong đi thẳng tới bên người Nghệ Lưu, ngồi xuống đối diện với Khinh Nhu, còn trừng mắt nhìn nàng.

Khinh Nhu nhìn Nghệ Phong ngồi phía đối diện, nhớ tới Nghệ Phong đã hai lần chiếm tiện nghi của mình, nàng hung hăng trợn mắt Nghệ Phong một cái rồi quay đầu đi, hiển nhiên hận Nghệ Phong cực kỳ. Nghệ Phong cũng

không chút nghi ngờ, nếu như không ngại có nhiều người ở đây, bàn tay mềm mại của nàng đã nâng kiểm chém về phía mình rồi.

Bố Lan Ny và Bạch Hàn Tuyết liếc mắt nhìn nhau, không biết được Nghệ Phong cũng biến Khinh Nhu thành ra như vậy, Khinh Nhu vẫn luôn mềm mại dịu dàng, chưa bao giờ thể hiện qua loại biểu tình hung hăng thể kia?

Đương nhiên, chỉ có Thượng Quan Vũ Phượng vừa thấy Nghệ Phong, biểu tình nàng cực kỳ phức tạp, nàng chăm chú cắn môi. Từ chỗ Bạch Hàn Tuyết nàng biết được, Nghệ Phong cư nhiên đã tới Tướng cấp. Nguyên bản là vị phu quân cường đại của mình, thể nhưng hiện tại lại thành một phương đối lập.

Khiển Thượng Quan Vũ Phượng không chịu nổi chính là, Nghệ Phong cho tới lúc này chưa từng liếc nhìn nàng một cái, chính mình dường như không lọt vào mắt hắn.

- Nhị đệ! Sao đệ lại tới đây?

Nghệ Lưu có chút mừng rỡ, đã nghe tin nhị đệ thần bí rất đáng sợ, gặp phải hắn cũng chẳng khác gì so với hoàng để để quốc bao nhiêu.

- Ha ha, đến xem sinh hoạt dễ chịu của đại ca a! Bố Lan Địch... Ngày hôm nay không phóng ngựa đả thương người trên đường a? Cư nhiên cũng đến chỗ này?

Nghệ Phong mỉm cười nhìn Bố Lan Địch.

Bố Lan Địch nhìn Nghệ Phong, sắc mặt biến ảo bất định, vừa rồi khuôn mặt tái nhợt của Thượng Quan Vũ Phượng hắn cũng nhìn thấy rất rõ. Đồng thời, đối với thực lực Nghệ Phong, hắn đồng dạng cũng sợ hãi không thôi.

Hai người nam tử không nhận ra Nghệ phong, bọn họ tự liếc mắt nhìn nhau, không rõ tiểu tử này rốt cuộc là ai. Vì sao vừa mới xuất hiện, bầu không khí lập tức thay đổi như vậy.

Bọn họ chưa từng thấy qua Khinh Nhu dịu hiền, Bạch Hàn Tuyết băng tuyết, cùng với Thượng Quan Vũ Phượng cao ngạo đều có loại tư thái khác lạ như vậy.

- Bối Lan Ny, khi nào thì thành đại tẩu của ta a? Khụ... Ta nghĩ ngươi hay nhất không nên ở cùng một chỗ với đại ca của ta. Bằng không ta và ngươi không còn được là bạn đồng lứa nữa.

Nghệ Phong nhìn Bố Lan Ny, nói lời trêu chọc.

Bố Lan Ny nhìn Nghệ Phong, đối với nam tử nàng nhận thức từ hồi còn nhỏ, càng lúc càng nhìn không thấu, nghĩ không ra mấy tháng không gặp, hắn . đã mạnh mẽ bước vào Tướng cấp.

- Ngươi nói loạn cái gì đó?

Bố Lan Ny hừ một câu, sắc mặt có chút đỏ bừng, trừng mắt nhìn Nghệ Phong, hiển nhiên không thích hắn hồ ngôn loạn ngữ.

- Hấp dẫn!

Nghệ Phong đánh mắt với Nghệ Lưu, có chút buồn cười với Bố Lan Ny, nữ nhân này thật ra không hề thay đổi từ bé cho tới giờ, vẫn như trước không hạ được chính mình, tình cảm đối với Nghệ Lưu lại càng tăng thêm. Chỉ là, Nghệ Phong thật ra rất thích loại tính tình này.

Bố Lan Địch thấy tư thái Bố Lan Ny như vậy, hắn không khỏi cười khổ:

- Sợ ràng vì có Nghệ Lưu mới khiển Nghệ Phong có hảo cảm với Bố Lan Ny, bàng không nàng sao có thể tùy ý như vậy. Từ biểu tình Bạch Hàn Tuyết và Thương Quan Vũ Phương có thể thấy, Nghệ Phong có áp lưc tương đối lớn với các nàng!

Nghĩ vậy, Bố Lan Địch không khỏi liếc mắt nhìn Nghệ Lưu, rất hiển nhiên, tuy Nghệ Phong đã bị trục xuất khỏi gia môn, nhưng hắn vẫn rất tốt với vị đại ca này.

- Khinh Nhu, đừng nóng giận! Nếu không lần sau ta cho nàng chiếm lại?

Nghệ Phong mỉm cười nhìn Khinh Nhu kiều diễm, cười hì hì nói, đối với nữ nhân điềm đạm này, Nghệ Phong rất ưa thích.

Sắc mặt Khinh Nhu trong nháy mắt liền đỏ lên, tuy ràng trong lòng rất xấu hổ, thế nhưng tính tình vốn điềm đạm làm nàng cúi đầu, sắc mặt đỏ lên lợi hại.

Nghệ Phong thấy bộ dáng Khinh Nhu như con đà điểu, hắn nở nụ cười, nếu như là nữ hài tử khác, sợ là sớm đã cho mình vài bạt tai rồi. Thể nhưng, Khinh Nhu chính là Khinh Nhu. Tính tình hiền hậu, đã định trước không có hành vi nóng nảy gì, đây là Khinh Nhu độc nhất vô nhị, là Khinh Nhu hư dòng nước nhu hòa!

Dáng dấp e thẹn của Khinh Nhu, khiến trong lòng Nghệ Phong mọc lên cảm giác muốn phạm tội!

- Kháo, vì sao ta lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy!

Nghệ Phong nhẹ giọng chửi nhỏ một tiếng, rất phản cảm với loại tâm tình này. Thể nhưng nhìn Khinh Nhu điềm đạm, này tâm tình tội lỗi này không thể ức chế bốc lên. Bộ dạng của nữ nhân này, làm cho tất cả nam nhân nhìn thấy phải sinh lòng ừìu mến.

Đám người Nghệ Lưu liếc mắt nhìn nhau, không rõ Nghệ Phong và Khinh Nhu đã phát sinh sự tình gì. Nghệ Phong cư nhiên chỉ nói một câu, lại làm cho Khinh Nhu ngượng ngùng như vậy!

Nghệ Phong không để ý đến ánh mắt của mọi người, đưa tay lấy thức ăn của Nghệ Lưu và Khinh Nhu bưng đến trước mặt mình, không chút nghĩ ngợi mà bắt đầu vùi đầu vào ăn. Hôm nay quả thực là hắn rất đói rồi!

- Vì sao ngươi có thể như vậy!

Khinh Nhu thấy thức ăn mình ăn chưa xong lại bị Nghệ Phong không hề cố kị gì ăn hết, đỏ ửng trên mặt càng lan rộng.

Nghệ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khinh Nhu xấu hổ vạn phần, cười nói:

- Được rồi, tiểu nữ nhân, đừng nóng giận. Dĩ vãng đều là cùng nàng đùa giỡn! Chúng ta là bằng hữu, ăn môt chút cơm, nàng sẽ không luyến tiếc chứ?

- Thể nhưng... Thể nhưng đó là đồ ta đang ăn!

Khinh Nhu mắc cỡ đỏ mặt, yểu điệu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.