Nghệ Phong bĩu môi thì thầm nói:
- Nam nhân không xấu xa còn là nam nhân sao? Vậy chính mình tự cung làm thái giám đi thôi!
Điệp Vận Du nghe được Nghệ Phong nói, liền cười khanh khách, cười vô cùng vui vẻ, thân thể mạnh mẽ run lên. Khiến đôi mắt nam nhân bốc lên hỏa diễm, đồng thời trong ánh mắt hiện lên vẻ đố kỵ với Nghệ Phong được đứng cạnh Điệp Vận Du.
Thế nhưng, lại không dám có dũng khí nhìn thẳng vào Điệp Vận Du: Bọn họ biết, nữ nhân như vậy, bọn họ không thể đụng tới.
Trong khi đôi mắt trắng của Nghệ Phong đang xoay tròn, đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại một chỗ. Nhất thời, bên trong con ngươi vốn đen như mực tỏa ra hận ý tới cực điểm. Trong đó lộ ra vẻ hung ác tàn độc, gắt gao nhìn về phía kia, nguyên bản khuôn mặt anh tuấn có chút đáng sợ. Trong ánh mắt nghiêm nghị hiện lên đầy sát ý.
Điệp Vận Du cùng dễ dàng nhận thấy tràng cảnh này, tuy rằng nàng không biết tại sao đột nhiên Nghệ Phong tỏa ra hận ý lẫm liệt như vậy, trong lòng nàng có chút khiếp sợ. Thế nhưng vẫn mở miệng dò hỏi:
- Làm sao vậy?
Điệp Vận Du theo ánh mắt Nghệ Phong nhìn tới, chỉ thấy một thanh niên đang trò chuyện vui vẻ cách đó không xa, hắn khoảng chừng 20 tuổi. Mặt trắng, môi hồng, dáng vẻ tươi cười thản nhiên khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác như cây trước gió xuân. Thân thể cao nhất phối hợp với khuôn mặt anh tuấn, lộ ra vẻ phóng khoáng. Bất quá, Điệp Vận Du trông thấy ký hiệu chim ưng khổng lồ trên áo bào trắng của thanh niên kia, trong lòng nàng cảm thấy căng thẳng tới cực điểm.
Mà Nghệ Phong đứng bên cạnh, hỏa diễm trong mắt dường như bắn thẳng về phía thanh niên kia. Đôi tay nắm chặt nổi lên aân xanh, hiển nhiên Nghệ Phong bị kích động đến tột cùng.
Tựa hồ thanh niên kia cùng nhận thấy được một đạo ánh mắt căm thù bắn về phía chính mình, không khỏi ngó quanh hướng qua đây. Hắn liếc mắt thản nhiên nhìn Nghệ Phong, trong lòng còn chưa kịp suy tính, liền bị một đạo thân ảnh hấp dẫn. Tuy rằng khuôn mặt đã che phủ. Thế nhưng đường cong bốc hỏa dưới bộ áo bó sát, vòng eo tinh tế tron bóng, đôi chân trắng noàn thả ra một cỗ phong tình mị người. Thanh niên này cảm thấy bụng dưới chính mình bị kích động bốc hỏa.
Thế nhưng, khi thanh niên này trông thấy Điệp Vận Du đang mỉm cười, ánh mắt hắn xoay tròn về một hướng khác, khuôn mặt đỏ ửng. Hắn khẽ xoay người che giấu ánh mắt bốc hỏa của chính mình.
Trong lòng Điệp Vận Du dâng lên khinh bỉ: Một nam nhân có sắc mà không có gan. Bất kể nam nhân nào nhìn vào đôi mắt nàng, trong lòng nàng đều cảm thấy một loại cảm giác vô cùng đáng ghét, cảm thấy có sự dối trá gì đó. về điểm này, Điệp Vận Du rất yêu mến Nghệ Phong, hắn không kiêng nể gì cả, dám nghĩ dám làm!
- Ngươi và hắn có cừu hận sao?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong toát lên hàn ý, cổ quái hỏi.
- Không! Ta và hắn không có cừu hận. Thậm chí ta còn không nhận ra hắn!
Nghệ Phong hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận trong lòng.
- Vậy ngươi là...
Điệp Vận Du nghi hoặc hỏi.
- Ta muốn giết hắn!
Nghệ Phong nói lời này, trên mặt không có chút biểu tình, ngữ khí rất thản nhiên, thế nhưng trong ánh mắt tỏa ra sát ý. Khiến Điệp Vận Du có chút giật mình.
- Chưa từng sập, không cừu hận! Vậy mà ngươi muốn giết hắn?
Điệp Vận Du có chút khó hiểu.
- Không phải là ngươi trông thấy hắn đẹp trai hơn ngươi mà đố kỵ?
Điệp Vận Du trông thấy Nghệ Phong không nói gì, liền thay đổi suy nghĩ, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Ngươi đừng làm điều xằng bậy, ít nhất thanh niên này cũng có thực lực Sư Cấp thất giai. Hơn nữa, điều này cũng không phải điều quan trọng, hắn là một người trong một tông môn thần bí, ngươi không thể đụng tới. Coi như là nể mặt ta.
- Nếu như hắn không phải người của tông môn kia, ta sẽ không muốn giết hắn. Chính vì hắn là người của tông môn kia, ngày hôm nay hắn không thể không chết.
Ngữ khí nghiêm nghị, khiến Điệp Vận Du ngây dại tại chỗ, nàng không ngờ Nghệ Phong kiêu ngạo tới tình trạng này, rõ ràng phiền phức muốn tìm quái vật lớn kia.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong bước từng bước tiến về phía trước, nàng vội vàng kéo hắn lại, nói:
- Nghệ Phong, ngươi bình tĩnh một chút. Trước tiên, đừng nói hắn có thực lực Sư Môn, cho dù hắn có thực lực Sư cấp thất giai ngươi cũng không phải đối thủ của hắn.
Nghệ Phong chau mày, cho rằng chuyện này thực sự là trở ngại lớn. Với thực lực Sư Cấp nhất giai của chính mình đối đầu với hắn, đúng là lành ít dữ nhiều. Hắn không khác gì Tạp Lạp Đạt, với năng lực tông môn kia, chắc chắn hắn có không ít công pháp cao cấp. Vũ Kỹ không quá tiện nghi, công lực cũng kém xa. Hầu như không có hi vọng chiến thắng.
- Điệp tỷ tỷ! Ta cầu nàng giúp ta một việc.
Nghệ Phong đột nhiên quay đầu về phía Điệp Vận Du, chăm chú nói:
- Ta muốn mượn mấy người ngầm bảo vệ kia, giúp ta giết chết tên hỗn đản này.
- Cái gì?
Trong lòng Điệp Vận Du hoảng hốt. nhưng liền cười khổ.
- Nghệ Phong, đừng làm loạn! Trước hết không nói đến thân phận nhạy cảm của ta, vả lại đám người Triệu lão cũng không dám tùy tiện đắc tội với quái vật lớn kia.
Nghệ Phong vốn không ôm nhiều hi vọng, hắn thấy Điệp Vận Du khéo léo cự tuyệt, liền cười cười không nói gì. Bất quá, cước bộ vẫn không hề dừng lại. Người này, không giết không được.
- Nghệ Phong quay lại!
Điệp Vận Du có chút nóng nảy, này kéo Nghệ Phong:
- Rốt cục ngươi và hắn có thù hận gì? Rõ ràng lạ xúc động như vậy!
- Cừu hận không chết không thôi.
Lời nói nhàn nhạt này, khiến Điệp Vận Du ngây dại tại chỗ: Trời ah, tiểu gia hỏa này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Rõ ràng muốn chọc quái vật lớn như vậy, hắn không chết cừu hận không hết.
Đúng vậy! Nghệ Phong mãi mãi không quyên được một chưởng kia. Chính là người của tông môn này, vây giết Tần Y, đánh đứt kinh mạch Nghệ Phong. Chính mình mạng lớn thoát chết. Thế nhưng, hắn không bao giờ quyên tràng cảnh Tần Y bị vây sát dẫn đến thụ thương, khi hàn độc phát tác, dàng vẻ nàng đau đớn thảm hại. Hơn nữa, chính mình chịu vũ nhục bởi kinh mạch bị đứt, khi đó Tần Y ra sức bảo vệ chính mình. Nguyên bản nàng thiện lương, để bảo vệ chính mình nàng phải phế đi vô số rắn rết. Tất cả chuyện này, Nghệ Phong không hề muốn thấy.
Nghệ Phong hiện tại, không thể giết quái vật lớn trong Kim Ưng Tông này để trả thù. Thế nhưng hắn có thể tạo lên phiền toái, giết một số đệ tử trong Kim Ưng Tông, như vậy cũng khiến Nghệ Phong vui vẻ tới cực điểm. Chỉ cần Kim Ưng Tông bị tổn hại là hắn vui vẻ.
Điệp Vận Du trông thấy Nghệ Phong rời khỏi tay nàng, chạy thẳng về phía thanh niên kia, đồng thời hắn thở dài một tiếng. Lúc này chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên:
- Triệu lão, có thể giúp hắn không?