Mị Ảnh

Chương 342: Chương 342: Khống độc




Câu này chợt quát, nhất thời để mấy người lập tức đứng thẳng lên, Nghệ Phong thấy thế. Từ trong lòng lấy ra mấy viên dược hoàn tản ra mùi thơm ngát, đưa cho bọn hắn và nói:

- Ăn xong cái này, các ngươi có thể đi!

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, từ trong tay của Nghệ Phong lấy dược hoàn ra, nhưng lại không một ai dám nuốt chửng. Thứ gì đó của độc sư, có thể đơn giản ăn sao?

- Các ngươi có thể không ăn, thế nhưng ta làm chứng. Các ngươi sẽ thịt nát xương tan!

Một câu nói này, nhất thời để mấy người nhanh chóng nuốt đan dược vào miệng, tuy rằng bọn họ sợ hãi đan dược này, bốn chữ thế nhưng thịt nát xương tan này để cho bọn họ càng cảm thấy kinh sợ hơn!

Sau khi mấy người ăn vào đan dược, lẳng lặng chờ đợi dược hiệu của đan dược phát tác. Mấy người thậm chí đã chuẩn bị tốt tinh thần mình sẽ là Triệu Hải kế tiếc! Thế nhưng, đợi một lúc lâu, lại như trước không phát hiện chỗ nào khác so với lúc trước.

Cả đám liếc mắt nhìn nhau, thế nhưng bọn họ không giảm chút căng thẳng nào, bọn họ cũng không cho rằng Nghệ Phong sẽ cho bọn họ ăn đan dược vô ích, thời gian vừa rồi, thậm chí bọn họ cảm giác được một chút vị ngọt! Không lẽ Nghệ Phong lại có lòng tốt đến nỗi đưa kẹo cho bọn họ ăn?

- Không việc gì! Các ngươi có thể đi!

Nghệ Phong thấy bọn họ ăn xong đạn dược, liền không thèm nhìn bọn họ liếc mắt, nhàn nhạt nói.

- Ách…

Một câu nói này, nhất thời để mọi người kể cả Tử Âm đều rất ngạc nhiên, cả đám lăng lăng nhìn Nghệ Phong. Không rõ hắn đang làm cái quỷ gì? Lẽ nào thực sự khinh địch như vậy buông tha cho bọn họ?

- Công tử!

Rốt cuộc có người không nhịn được sợ hãi trong lòng về đan dược kia, nhè nhàng run run đi về phía trước một bước, quay về phía Nghệ Phong nói:

- Không biết công tử cho chúng ta ăn cái gì?

Nghệ Phong ngược lại có chút thưởng thức người này, hắn vừa cười vừa nói:

- Kỳ thực đây cũng không phải thứ gì to lớn lắm! Nếu như các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đây là một viên kẹo, thế nhưng nếu các ngươi không nghe lời! Có thể là ba tháng, cũng có thể là một năm! Bất luận thời khắc nào các ngươi đều có khả năng chết bất đắc kỳ tử.

Một câu nói này, nhất thời để mọi người kinh hãi nhìn về phía Nghệ Phong, rốt cuộc bọn họ đã rõ ràng ý tứ của Nghệ Phong, đây là Nghệ Phong đang dùng độc dược để khống chế bọn họ. Nói cách khác, chỉ cần bọn họ không nghe lời, Nghệ Phong tùy thời có thể lấy đi tính mạng của bọn họ.

Nghệ Phong dường như đã xác nhận cách nghĩ của bọn họ, từ trong lòng lấy ra mấy viên đan dược, đưa cho Tử Âm tỷ nói:

- Mỗi ba tháng sau cho bọn hắn ăn một viên! Ha ha, đương nhiên nếu như bọn họ không nghe lời, vậy thì nàng cũng không cần đưa cho bọn hắn!

Ý tứ trong lời nói của Nghệ Phong rất rõ ràng, những viên này là thuốc giải độc, thế nhưng chỉ có thể duy trì ba tháng, sau ba tháng mà không chiếm được, chắc chắn sẽ bị phát độc mà chết!

- Ha ha, đương nhiên, nếu như các ngươi nghĩ Y Sư có thể hóa giải những độc dược này. Các ngươi có thể thoải mái thử một chút!

Nghệ Phong chẳng thèm để ý, kiêu ngạo nói.

Phương thuốc độc dược dùng để khống chế người khác này là do ngũ trưởng lão tự mình lục lọi ra. Ngũ trưỡng lão đã từng nói qua, trên thế giới này, người có thể hóa giải loại độc dược này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ít nhất tam trưỡng lão nghiên cứu hơn một tháng mới có thể hóa giải.

Nghe lời giải thích của ngũ trưỡng lão, độc dược này có chín chín tám mươi mốt loại biến hóa, mỗi loại biến hóa cần có thuốc giải không giống nhau, cho nên chỉ cần nhận biết sai một chút vậy thì tuyệt đối chỉ có con đường chết!

Xác thực độc thuật của Nghệ Phong không cao cường lắm, thế nhưng trình độ luyện chế độc dược lại cưỡng hãn quá mức. Độc sư và Y sư trên cùng một phương diện chế thuốc cơ bản là giống nhau, trình độ của Y Sư đạt được thất giai, vậy thì trình độ luyện chế độc dược cũng sẽ không kém quá lớn.

Chỉ là, một người độc sư toàn vẹn, không chỉ muốn chính mình có thể luyện chế độc dược. Hơn nữa thủ pháp, thủ đoạn thi triển độc dược đều phải đạt được trình độ ngang nhau! Như vậy mới tính là một độc sư toàn vẹn!

Một độc sư lợi hại, có thể để cho các bộ vị trên toàn thân đều luyện chế thành nơi phát ra độc thuật. Hắn thậm chí có thể hóa thành độc nhân, đến lúc đó coi như là cao thủ Tôn Cấp cũng phải cẩn thận từng ly từng tý khi đối mặt với hắn.

Mà Nghệ Phong tại phương diện này lại kém cỏi quá mức, hiện tại nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể làm cho một cánh tay hóa thành cánh tay độc, do đó khi thi triển độc thuật, thủ pháp thi triển đồng thời cũng không phải rất thành thạo.

Đối kháng Triệu Hải đương nhiên không nói làm gì, nhưng mà đối phó với một ít cao thủ cấp bậc càng cao hơn thì coi như lực bất tòng tâm rồi.

Một câu nói này của Nghệ Phong, trong nháy mắt xóa đi chút may mắn còn lại trong lòng những người đó.

Mà đồng dạng, Tử Âm cũng lại thở dài một hơi, nàng không chút nghi ngờ độ chân thật trong những lời nói này của Nghệ Phong. Một vị Y Sư thất giai đều nói khó giải, vậy thì người có thể hóa giải độc dược này ít ỏi đến thương cảm.

- Không còn việc gì nữa, các ngươi có thể xuống phía dưới. Ha ha, vẫn là câu nói trước kia. Nếu như các ngươi không tin uy lực của đan dược. Cứ việc thử xem!

Nghệ Phong mỉm cười nhìn những người này.

Mấy người bỗng nhiên rùng mình, nhanh chóng quay về phía Tử Âm nói:

- Long đầu, sau này nhất định ta sẽ luôn luôn nghe theo lời ngài!

Tuy rằng lời này lúc trước cũng đã từng nói qua, thế nhưng lúc này Tử Âm lại có thể nghe ra độ chân thành của nó lớn hơn lúc trước rất nhiều.

- Đều đi thôi!

Tử Âm có chút không muốn nhìn thấy những người này, xoa trán nói.

- Chờ một chút!

Nghệ Phong đột nhiên hô, tại giữa ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Nghệ Phong đi tới bên cạnh Triệu Hải. Lúc này Triệu Hải đã bị đau đớn khiến cho hôn mê rồi, toàn bộ quần áo hắn cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt hết.

Nghệ Phong tùy ý tại trên người hắn động vài cái, thân thể Triệu Hải lập tức buông lỏng ra, nguyên bản gân xanh đang bạo động cũng chậm rãi thu trở về. Nghệ Phong nhét vào trong miệng hắn một viên đan dược, quay ra nói với mấy người khác:

- Các ngươi đưa hắn mang ra ngoài, còn có, chờ khi hắn tỉnh lại hãy nói dược hiệu của viên thuốc này cho hắn!

- Vâng!

Mấy người kinh sợ chạy tới, mang theo Triệu Hải lập tức chạy ra ngoài.

Tử Âm nhìn ghế lô lại khôi phục trống rỗng, thở dài một hơi, quay đầu nói với Nghệ Phong:

- Cảm ơn ngươi!

- Ha ha! Tử Âm tỷ lại còn phải nói lời cảm ơn với ta sao?

Nghệ Phong quay đầu nháy nháy mắt đưa tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.