Tử Âm nhìn Nghệ Phong đầy nghi hoặc, không việc làm của Nghệ Phong là gì.
- Chúng ta muốn làm, chính là thành lập sân chơi cao cấp! Nơi mà mọi người thích đến đây đánh bạc. Nơi đây đãi ngộ công bằng, phục vụ tốt nhất!
Chỉ cần có thể làm được những điều này, cho dù bị kẻ khác chèn ép, mọi người vẫn ùn ùn kéo tới đây. Dù sao có công bàng và hưởng thụ, các dân chơi cờ bạc không thể nào cự tuyệt.
Nghệ Phong vừa cười vừa nói.
Tử Âm nhìn Nghệ Phong, nghi hoặc nói:
- Vậy ta kiểm cái gì? Vậy không phải số vào không bàng số ra sao?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Kiểm tiền khẳng định hơn hiện tại. Sòng bạc đánh bạc, mỗi lần đều có thua có thắng. Vậy đưa ra quy định, kết thúc thì thu phí. Hơn nữa thu phí những người thắng, không nên thu nhiều, chỉ một chút là được. Ví như trong một nghìn lấy một! Như vậy quá nhỏ không đáng kể, dân cờ bạc căn bản không quan tâm, cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của bọn họ. Nàng hãy ngẫm lại, mỗi lần thu phí trong bao lâu? Mà một sòng bạc có bao nhiêu người đang đánh bạc. Tuy ràng thu phí nhỏ nhặt như vậy, thế nhưng tích góp lại, kia cũng vô cùng kinh khủng! Làm như vậy cũng không đắc tội với người, lại có tiền! Chuyện này không phải cả hai đều vui mừng sao?
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói vậy, nhãn thần sáng lên. Với sự thông minh của nàng, tự nhiên có thể nhìn ra thương cơ bên trong. Sòng bạc có tiếng tăm, lại kinh doanh thu được lợi nhuận.
- Ha ha, chỉ cần danh tiếng công bàng thoải mái lan truyền tới tất thảy dân cơ bạc. Còn sợ không có người tới đây:sao? Người đến chơi càng nhiều, lợi nhuận thu về lại càng nhiều. Tuy ràng ta biết hiện tại mỗi ngày nàng thu không được bao nhiêu. Thể nhưng chỉ cần nhiều người biết đến, mặc dù chỉ thu nhặt chút ít, nhưng số lượng gia tăng cũng đủ vượt qua thu nhập hiện tại.
Tử Âm suy nghĩ một hồi lâu, cũng không rố lời Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong thấy dáng vẻ Tử Âm đứng bất động, không khỏi cười cười, nói:
- Vả lại sòng bạc có thể tạo thành hàng dãy phục vụ. Có thể buôn bán tại sòng bạc, giá cả cao gấp đôi so với bên ngoài. Đối với dân cờ bạc có tiền mà nói, bọn họ thích hưởng thụ, căn bản không quan không tâm, không ra bên ngoài mua đồ ăn thức uống mà tiết kiệm thời gian đánh bạc. cầu còn không được! Trà thất, phòng nghỉ... cần phải chuẩn bị! Những thứ này thêm vào, đắt hơn một chút cũng không sao cả! Kẻ có tiền chẳng quan tâm đến, kẻ không có tiền cũng không suy nghĩ!
Tử Âm nghe Nghệ Phong giảng giải, con mắt càng lúc càng sáng lên, nhìn Nghệ Phong khó tin nói:
- Làm sao ngươi có thể nghĩ như vậy?
Nghệ Phong cười cười, sau đó nói:
1 Ha ha! Trước tiên nàng hãy nghe ta nói hết. Thái độ phục vụ tại sòng bạc nhất định phải tốt, để dân cờ bạc được hưởng thụ cảm giác của bậc đế vương. Thậm chí có thể đến các hoa lâu tìm một về một số nữ nhân để những dân cờ bạc có tiền được hưởng thụ. Có thể phân cấp bậc tại sòng bạc, dân cờ bạc đẳng cấp cao được đại ngộ tốt hơn. Thậm chí kèm theo những nữ nhân xinh đẹp, ta không tin! Hưởng thụ xa hoa lãng phí như vậy, những quý tộc có tiền không chen nhau đổ xô tới.
Tử Âm nghe Nghệ Phong giải thích, đôi mắt lại càng sáng lên. Bất quá, cũng không xấu hổ, nói:
- Còn nhỏ tuổi như vậy, có phải ngươi hướng tới cuộc sống sinh hoạt như
vậy?
Nghệ Phong không hề để ý, cười nói:
- Ta nghĩ không nam nhân nào không thích như vậy
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói xong câu đó, hắn còn đang quét ngang dọc trên thân thể bốc lửa của mình, nàng đỏ măt trừng mắt liếc nhìn Nghê Phong, nói:
- Nhìn dáng dấp của ngươi cũng giống công tử nhà giàu.
Nghệ Phong cười cười, bỗng nhiên nhớ tới lý tưởng một năm trước kia của chính mình, hắn không khỏi thất thần nở nụ cười.
- Ngươi cười cái gì?
Tử Âm thấy Nghệ Phong đột nhiên cười cười khó hiểu, nghi hoặc hỏi.
Bất quá ta nghĩ tới lý tưởng trước đây của ta mà thôi.
Nghê Phong cũng không giấu diểm, vừa cười vừa nói.
- Lý tưởng? Ha ha, có thể nói với ta, lý tưởng của ngươi là gì hay không?
Tử Âm cười hỏi, nàng cũng có chút hiếu kỳ, muốn biết Nghệ Phong có lý
tưởng gì mà hắn cười vui vẻ như vậy.
- Ách... Lý tưởng này rất trong sạch, rất buồn cười. Không cầu phong tao kinh thiên hạ, nhưng cầu hèn mọn động thể nhân. Ngập trong vàng son là truy cầu của ta, hoang dâm vô độ là mộng tưởng của ta.
Nghệ Phong cười cười lại nói ra câu nói trước đây hắn từng nói.
Khi Tử Âm nghe được, liền cười hi hi:
- Nghệ Phong, đây là lý tưởng của ngươi? Quả nhiên vĩ đại, khó ừách ngươi có thể nghĩ ra chủ ý như vậy.
- Khụ! Hiện tại ta còn cách lý tưởng của chính mình quá xa. cần phải từ từ nỗ lực!
Nghệ Phong thở dài, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói.
Tử Âm trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong:
- Bất quá, ngươi nói với ta sòng bạc cần bỏ những thứ này, còn phải làm những gì nữa?
Nghệ Phong nói:
- Chuyện này các nàng cần phải tự mình tìm tòi, dù sao đi nữa các nàng cần tuân theo định lý tuần hoàn lắ được: Bản thân sòng bạc không tham dự trong đó, cần phục vụ khách nhân thật tốt. Đáp ứng yêu cầu của khách nhân, để bọn chúng lưu luyến quay lại đây tiêu tiền là tược.
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói như vậỳ, nàng gật gật đầu nói:
- Nếu như sòng bạc không tham dự vào đó, vậy tại sao ngươi còn muốn ta kiểm vài cao thủ đổ thuật?
Nghệ Phong đảo mắt nói:
- Đại tỷ nha! Chẳng lẽ nàng không sợ kẻ khác tới đập bãi sao? Lẽ nào nàng không sợ dân cờ bạc gian dối, chính mình không phát hiện được sao? Có vài cao thủ đổ thuật, khi đó cũng không cần phải lo lắng!
Tử Âm nghe lời giải thích của Nghệ Phong, nàng cười hi hi:
- May là ngươi không mở sòng bac! Bất quá, vì sao ngươi nghĩ đươc đến như vậy?
- Khụ! Quả thực ta vẫn luôn nói với người khác, ta là thiên thần hạ phàm, thể nhưng rốt cục không ai tin.
Nghệ Phong thở dài, bất đắc dĩ nói.
Tử Âm liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thể nhưng trong lòng không khỏi chấn động: Thay đổi như vậy, quả thực rất khả thi. Thiểu niên chưa đến 18 tuổi, có thể tỷ mỷ tính toán như vậy. Đủ thấy sự lão luyện của hắn. Nghĩ vậy, nàng không khỏi bình tĩnh liếc nhìn Nghệ Phong.
Sự sấc sảo kèm theo vẻ ngây ngô. Thể nhưng đôi mắt thâm thúy đen óng khiển người ta không thể nhìn thấu.
“Thiểu niên này thật không đơn giản!”
Trong đáy lòng Tử Âm nhận xét về Nghệ Phong. Trông thấy Nghệ Phong nhẹ nhàng gạt những sợi tóc nghịch ngợm trên khuôn mặt Linh nhi, nàng không kiềm chế được toát lên dáng vẻ tươi cười!
- Ta thực không thể nhìn thấu ngươi!
Tử Âm cười cười nói.
Nghệ Phong dõng dạc nói:
- Thế giới này, quả thực không ai có thể nhìn thấu ta. Thiên thần hạ phạm, nào ai nhìn thấu?