Mị Ảnh

Chương 473: Chương 473: Liễu Mộng Nhiên nhã nhặn lịch sự.




Đây là Liễu Mộng Nhiên, toàn thân an tĩnh và ôn nhu, như nước như gió, lộ vẻ không muốn hòa vào thế gian bẩn đục!

Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên như vậy, hắn cũng không đành lòng quấy rầy. Nhìn thức ăn đặt ở trên bàn, Nghệ Phong đoán rằng này nhất định là Liễu Mộng Nhiên làm bữa sáng cho mình. Nghĩ vậy, khóe miệng Nghệ Phong hiện lên vẻ tươi cười, đáy lòng âm thầm nói: có một thị nữ như vậy thật tốt!

Nghệ Phong ngồi xuống, khó có bữa sáng ngon lành như vậy, hắn cũng không muốn quấy rầy đến Liễu Mộng Nhiên.

- Thiếu gia! Muốn nước uống không?

Thời điểm Nghệ Phong còn đang vùi đầu vào bàn ăn, một thanh âm như ngọc lưu ly vang lên bên tai Nghệ Phong. Không biết khi nào, Liễu Mộng Nhiên đã đứng ở bên người mình!

- Ách!

Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Nhiên, nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:

- Sáng sớm tỉnh dậy không thấy Mộng Nhiên, còn tưởng rằng ta sẽ đói bụng!

Liễu Mộng Nhiên nhớ tới cử động tối hôm qua của Nghệ Phong, sắc mặt nàng hồng nhuận lên. Ngày hôm qua Nghệ Phong ngủ trên giường mình. Mình gọi thế nào hắn cũng dậy, bộ dáng ngủ như chết. Liễu Mộng Nhiên rơi vào đường cùng, chỉ phải giúp Nghệ Phong cởi giầy, sau đó mình đi gian phòng khác ngủ!

Đương nhiên Liễu Mộng Nhiên cũng có tâm trả thù nho nhỏ, ngươi không phải ngủ phòng ta sao? Ta đây cũng ngủ phòng của ngươi!

Thế là Liễu Mộng Nhiên đến phòng của Nghệ Phong mà ngủ, sau khi lấy chăn đắp lại, phảng phất muốn ngủ một giấc thật say.

Chỉ là Liễu Mộng Nhiên nhớ tới nàng chưa từng cho nam tử ngủ trên giường mình, nay lại bị Nghệ Phong chiếm lấy một đêm, nàng cảm giác trong lòng có chút run run.

Nghệ Phong thấy trên mặt Liễu Mộng Nhiên đỏ ửng say lòng người, hắn minh bạch Liễu Mộng Nhiên đang suy nghĩ cái gì, hắn ha ha cười nói:

- Mộng Nhiên, ngủ trên giường nàng thật là thoải mái, ta thật không muốn dậy!

Mặt Liễu Mộng Nhiên càng đỏ hơn, nàng có chút né tránh ánh mắt của Nghệ Phong, nói lảng sang chuyện khác:

- Thiếu gia, người đêm qua đi đâu, vì sao mệt nhọc như vậy?

Này cũng là nguyên nhân Liễu Mộng Nhiên không đành lòng kéo Nghệ Phong dậy, ngày hôm qua Nghệ Phong thật là rất suy yếu!

Nghệ Phong nhìn vẻ mặt thân thiết của Liễu Mộng Nhiên, cười cười nói:

- Như trước là tiếp khách quá nhiều, tiêu hao quá lớn!

- Thiếu gia!

Liễu Mộng Nhiên chịu không nổi Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ, thanh âm bất mãn gắt giọng, tư thái nữ nhi này, làm cho Nghệ Phong nhìn ngẩn ra!

- Yêu tinh này thật ôn nhu!

Đáy lòng Nghệ Phong cảm thán một câu, sau đó hướng Liễu Mộng Nhiên nói:

- Ha ha, đêm qua cùng mấy con chuột đáng ghét đấu một phen. Lão hổ không phát uy, bọn hắn thật đúng là coi ta như mèo bệnh!

Liễu Mộng Nhiên sửng sốt, lập tức nghi hoặc nhìn Nghệ Phong nói:

- Thiếu gia, tiếng nổ ngày hôm qua, sẽ không phải là các người thi triển ra chứ?

Nghệ Phong cười cười, không nói gì!

Liễu Mộng Nhiên thấy bộ dáng này của Nghệ Phong, nhất thời khẳng định suy đoán của mình đích, nhớ tới âm hưởng rung động màng tai ngày hôm qua, nàng nhịn không được kinh hãi!

Liễu Mộng Nhiên nhìn những thị vệ phủ đệ đứng ở ngoài cửa cách đó không xa, nàng nhìn Nghệ Phong nói:

- Thiếu gia bộc lộ càng ngày càng nhiều!

Nghệ Phong cười cười, tự nhiên minh bạch nữ nhân này có ý tứ gì.

Vẫn ở phủ đệ của mình, nàng tự mình trải qua biến hóa của phủ đệ, hiện tại phủ đệ tuy rằng không phải tòa thành, thế nhưng nhưng cũng rất sâm nghiêm! Nghệ Phong ở trước mặt nàng làm rất nhiều việc.

Trong lòng Liễu Mộng Nhiên có một chút mừng rỡ nho nhỏ, đồng thời đối với thân phận Nghệ Phong càng thêm khẳng định suy đoán của mình!

Quả nhiên, thiếu gia của mình không phải người thường!

Nghĩ vậy, Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong càng thêm nhu tình!

Nghệ Phong giải quyết bữa sáng xong, hướng Liễu Mộng Nhiên nói:

- Mộng nhiên, nàng đi học viện Trạm Lam học đi! Ta còn có chút việc!

Nghệ Phong quyết định thừa dịp ngày hôm nay, để nghiên cứu chất độc của Lam Lăng Hoa biến dị một chút, thời gian của mình càng lúc càng gấp. Còn có hơn một tháng phải đi Tĩnh Vân Tông rồi!

Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong nói như vậy, nàng gật đầu, giúp Nghệ Phong dọn dẹp chén đũa, sau đó mới ưu nhã rời đi, cực kỳ giống một thê tử ôn nhu!

Nghệ Phong nhìn đường cong xinh đẹp hoàn mỹ của Liễu Mộng Nhiên cười cười.

Nữ nhân này tính tình rất tốt, Nghệ Phong nhịn không được tâm sinh trìu mến, giống như Khinh Nhu vậy, hắn cũng là tâm sinh trìu mến. Chỉ không để ý, hai nàng đều có điểm khác nhau. Khinh Nhu ôn nhu nhu nhược, mà Liễu Mộng Nhiên là ôn nhu nhã nhặn!

Sau khi Liễu Mộng Nhiên rời khỏi không lâu, đám người thượng tầng của đế quốc đến trước cửa bái phỏng. Lúc đó Nghệ Phong muốn cự tuyệt những người này, thế nhưng nhìn bao lớn bao nhỏ lễ vật trong tay những người đó. Điều này làm cho hắn lập tức cải biến chủ ý, thay vẻ mặt hiền lành, cực kỳ nhiệt tình chiêu đãi đám quý tộc tới cửa này.

Đương nhiên, Nghệ Phong gọi thị nữ do Tử Âm đưa tới dâng trà cho bọn hắn, đương nhiên là loại trà rẻ nhất trên thị trường. Cũng không biết Tử Âm có cố ý hay không, thị nữ của phủ đệ Nghệ Phong đều là gần trung niên, đối với một sắc lang như Nghệ Phong mà nói, hắn chỉ nhớ tới Liễu Mộng Nhiên!

Những người tới bái phỏng này, nước trà kia bọn họ nhìn cũng không thèm nhìn, nhưng trên mặt không có chút bất mãn nào, như trước là khuôn mặt tươi cười hì hì chúc mừng Nghệ Phong, chúc mừng Nghệ Phong trở thành Bá tước, chúc mừng phủ đệ Nghệ Phong hoàn thành!

Nghệ Phong phải nghe hết những lời chúc mừng dối trá này, sau đó hắn phân phó người hầu tiếp nhận quà tặng trong tay bọn họ. Đồng dạng cũng cực kỳ nhiệt tình cùng bọn họ nói chuyện thật vui.

Mặc kệ có quen hay không quen những quý tộc này, đều khen phủ đệ Nghệ Phong hoa lệ, sau đó tán thán Nghệ Phong tuổi trẻ tài tuấn. Cuối cùng mới nửa thật nửa đùa hỏi thăm thân phận của Nghệ Phong.

Đối với cuộc nói chuyện này, Nghệ Phong phía trước nói chuyện trên trời dưới đất rất hăng say, trên trời thì hắn nói tới các vì tinh tú cao xa, dưới đất thì nói tới tận thâm uyên cùng cốc, hắn nói nhiều vô số, thế nhưng khi nói đến thân phận của hắn lại mơ mơ màng màng. Bọn họ bị công pháp lừa dối cường hãn của Nghệ Phong thuyết phục, cả đám đầu đổ mồ hôi lạnh xin cáo lui.

Nghệ Phong khách khí giữ lại một chút, chỉ là tư thái giữ lại của hắn làm cho đám thị nữ, người hầu che miệng cười trộm!

Chỉ thấy trong miệng Nghệ Phong hô to “Tước sĩ đại nhân, sao vội vậy. Ngồi thêm chút nữa, chúng ta uống chén trà!” Thế nhưng, thân thể hắn lại ngồi trên ghế, không có chút ý tứ giữ lại.

Quý tộc này nhìn nước trà trên bàn của Nghệ Phong, cả đám cũng rất đồng tình nhìn Nghệ Phong:

“Nước trà này cũng có thể uống sao? Nghệ Phong thật đáng thương, không ngờ vẫn uống loại trà này! Ngay cả hưởng thụ tối thiểu nhất cũng không hiểu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.