Mị Ảnh

Chương 121: Chương 121: Lôi Đình Phá Nhật Kiếm




Hồn lực toàn thân dưới sự khống chế của Nghệ Phong, toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể. Đấu khí trong cơ thể cũng bởi vậy sôi trào lên, một cỗ khí thế cường đại từ trong người Nghệ Phong tràn ra, khí thế cường đại giống như sóng lớn xô ầm ầm. Để không khí bốn phía rung động.

Nghệ Phong nhẹ nhành nắm mắt lại, chậm rãi hít một hơi, đấu khí trong cơ thể giống như không muốn sống, từ các bộ vị trong cơ thể dũng mãnh lao ra, một đạo bạch quang thật lớn từ trên người Nghệ Phong mạnh mẽ bắn đi, sau đó trong nháy mắt biến thành kim quang. Kim quang chói mắt, che lấp cả ánh sáng của mặt trời, làm đám người Tạp Lạp Đạt không khôi che mắt lại.

Đấu khí phun trào, phảng phất cũng không có yên lặng tại trên người Nghệ Phong, mà là tại mặt ngoài không ngừng cuồn cuộn. Giống như nước sôi.

Đám người Tình Nhi nhìn khí thế của Nghệ Phong không ngừng tăng lên, cả đám liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra được sự kinh hãi.

- Này... Hắn là Nghệ Phong sao? Khí thế này, so với hai Cát đại thúc còn muốn mạnh hơn.

Mấy người Tạp Lạp Đạt cũng bị khí thế này bức lui ra sau vài bước, hoảng sợ nhìn vào Nghệ Phong đang tỏa ra khí thế lạnh lẽo ở giữa sân.

- Rốt cuộc tiểu tử này đang làm cái gì?

Tạp Lạp Đạt thì thào tự nói.

- Đội trưởng...

Một tên thủ hạ Nhân cấp có chút run. hắn cảm giác được trên người Nghệ Phong hiện lên một cổ khí thế sắc bén, giống như một thanh tuyệt thế hảo kiếm vừa mới xuất võ.

- Đều đứng vừng cho ta. Lẽ nào sáu người chúng ta còn sợ một tên mao đầu tiểu tử chưa trải sự đời sao?

Tạp Lạp Đạt trách mắng, tuy rằng hắn biết Nghệ Phong đang xuất tuyệt chiêu, thế nhưng lại cũng không dám đi vào ngăn cản, luồng năng lượng lượn lờ bên cạnh Nghệ Phong làm cho hắn xuất hiện cảm giác run sợ.

Trên tay Nghệ Phong không biết khi nào đã cầm một thanh tế kiếm, tế kiếm tại trong tay chậm rãi vè ra từng đạo quỳ tích. Nhất thời, năng lượng bên cạnh hắn càng bạo động hơn, từng đạo cuồn cuộn càng lợi hại. Năng lượng trong hư không cũng gào thét dũng mãnh trong đó. Nhất thời, không gian trên đầu trong nháy mắt hình thành một cơn lốc.

Nghệ Phong khè quát một tiếng, thân thể đứng thẳng trên mặt đất, dĩ nhiên từ từ bay lên, phảng phất như có thần linh tương trợ.

Mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, cả đám nhìn nhau, muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra đáp án.

Khí thế to lớn, rốt cục thăng lên đến đỉnh phong, không khí bốn phía hình thành từng đạo cơn lốc, cây cò và cát đá trên mặt đất nhất thời bị tàn phá không còn một mảnh. BỊ cuốn vào cơn lốc không ngừng quay cuồng không ngừng ở trung tâm kia.

- Lôi Đình Phá Nhật Kiếm!

Nghệ Phong hét lớn một tiếng, trên người hắn mạnh mẽ bộc phát ra một trận quang mang nóng bòng. Khí thế hùng dùng bạo phát trong nháy mắt, năng lượng trên người Nghệ Phong cũng hội tụ trên thân kiếm hình thành cự kiếm năng lượng, phóng thẳng lên cao trông cực kì đồ sộ.

Nghệ Phong hét lớn một tiếng, cự kiếm nhanh chóng phân tán ra bốn phương xung quanh Nghệ Phong, hóa thành vô số thanh tiểu kiếm, lấy Nghệ Phong làm trung tâm, mạnh mẽ bắn tới đám Tạp Lạp Đạt.

Tức khắc, đá vụn bốn phía giống như bị bùng nổ, hướng về bốn phía bay vụt ra ngoài, vô số cự thạch bị bổ bể nát. Khắp bầu trời tràn ngập bụi đá, từng cơn lốc gào thét càng làm cho cây cối bên ngoài bị cuốn lên hàng chục thước. Thanh âm ầm ầm đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên.

Tạp Lạp Đạt thấy môt màn như vậy, trong lòng hắn hoảng hốt, bước chân không ngừng lui về phía sau, đấu khí toàn thân giống như không muốn sống tràn ra bên ngoài cơ thể. Hình thành một lồng năng lượng bảo hộ.

- Kháo... Tiểu tử này làm sao có chiêu thức mạnh mẽ như vậy...

Tạp Lạp Đạt nhịn không được chửi ầm lên, trên chân, động tác lần thứ hai nhanh thêm vài phần. Một kiếm với khí thế kinh thiên này, làm cho hắn sợ hãi vô cùng.

Chính là, kiếm thế rập trời đã tới trong nháy mắt, làm hắn phải quay ngược lại. trọng kiếm trên tay mạnh mẽ huy động, quát to:

- Vũ kỳ Nguyệt giai trung cấp...

Nói xong, trọng kiếm trên tay đại trướng quang mang, nghênh tiếp kiếm thế ngập trời kia. Mang theo vô số đá vụn bị đập nát, trọng kiếm của Tạp Lạp Đạt và kiếm thế của Nghệ Phong va chạm vào nhau. Mơ hồ có thể nghe được tiếng sấm sét.

Âm thanh rầm rầm mành liệt không ngừng vang lên trong toàn bộ hạp cốc, dong binh trong hạp cốc, ánh mắt cả đám đều chuyển về phương hướng này, trong lòng mắng to:

- Tên biến thái kia ở đâu ra a? Kháo... Biến thái như vậy còn chạy đến địa phương nhỏ của chúng ta cướp đoạt sinh ý.

Tiếng sấm không ngừng vang lên, làm cho đám người Áo Hỏa dùng sức nuốt nước bọt, cả đám trừng to mắt nhìn vào giữa sân. Song lúc này, lấy Nghệ Phong làm trung tâm, chu vi hơn mười mét xung quanh sớm đã bị loạn thạch và bụi đất bao trùm. Cát đại thúc chuẩn bị dùng hồn lực đi vào tra xét tình huống, nhưng vừa mới tiếp xúc đến phạm vi thì năng lượng khắp bầu trời kia đã đuổi hắn ra.

- Đây thật sự là do tiểu tử Nghệ Phong kia thi triển tuyệt chiêu sao?

Cát đại thúc dùng sức lắc đầu, cười khổ không ngớt:

- Không nghĩ ra, một người mà mình luôn cho rằng là gánh nặng mới là người cường đại nhất đội ngũ.

Lúc này, từng cơn lốc không ngừng tàn phá bừa bãi bốn phía, để toàn bộ không khí trong hư không chấn động, thái dương chiếu xuống ánh sáng cũng bị vô số tạp vật bao trùm. Khiến cả khu vực rơi vào trong bóng tối. Tựa như có một hồ nước màu đen giữa bầu trời quang đãng.

Kiếm thế không ngừng lao tới, thế như sấm chớp, mang theo từng đạo điện quang, không ngừng đan xen, cấp cho tấm màn đen từng tia sáng.

Hình ảnh như vậy, diễn ra suốt nhiều phút đồng hồ, mới từ từ ngừng lại. Từng đạo đá vụn cũng phảng phất như không có dẫn lực, mạnh mẽ rơi xuống. Từng cơn lốc và bụi cả bầu trời cũng dần dần lặng lại.

Tình Nhi duyên dáng lịch sự tao nhà đứng ờ một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt, không khôi hít sâu một ngụm không khí: Đây? Là lực một chiêu con người phát ra sao?

Lấy Nghệ Phong làm trung tâm, chu vi hơn mười mét bị san bằng. Cái hố thật to, rung động mắt người xem. Vô số đá vụn rơi lả tả.

Trong vòng hố to, nguyên bản có sáu người vây công Nghệ Phong, đã có bốn người không còn sinh khí, thân thể bị bụi khắp bầu trời che lấp hơn phân nửa, huyết nhục mơ hồ, để Tình Nhi thiện lương không khỏi quay đầu lại.

Mấy người trên dưới đầy rẫy vết kiếm. Máu chảy loang lổ quần áo và vật dụng. Khuôn mặt ghê rợn ban đầu, đã không còn nhìn rõ nữa. Đồng thời bị máu nhuốm cả khuôn mặt.

Mà còn lại một tên Sư cấp, tuy rằng mặt mũi vẫn còn hoàn chỉnh, thế nhưng máu trên người không ngừng tuôn ra, cùng làm cho mặt đất nhiễm đỏ. Nếu như không có ai cầm máu. E là không sống được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.