Mị Ảnh

Chương 190: Chương 190: Một cái tát có thể giết chết ngươi.




Đã từng có Vương cấp dám sử dụng cấm pháp một bước nhảy vọt lên Tôn Cấp đỉnh phong, đánh bại các cao thủ trong thiên hạ. Từng có cao thủ sử dụng cấm pháp mượn lực thiên địa tiêu diệt mười vạn quân đối phương. Thậm chí phá hủy toàn ngọn núi lớn quân địch đóng quân.

- Ha ha, trong học viện có tất cả mọi thứ. vấn đề là, ngươi có thể đứng vững tại học viện hay không?

Ngữ khí của phó viện trưởng đầy cám dỗ, huyễn hoặc.

Con mắt Nghệ Phong không ngừng lóe sáng, hiểu nhiên cấm pháp đã kích động tâm trí của hắn.

Phó viên trưởng cười thầm trong lòng, hắn nhìn Nghệ Phong thấm thía nói:

- Nghệ Phong ah! Ngươi là học sinh ta coi trọng nhất. Nhất định ngươi đừng làm ta thất vọng! Ta hi vọng ngươi vượt xa viện trưởng sáng lập học viện chúng ta!

Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhìn phó viện trưởng mỉm cười, nói:

- Viện trưởng, lời này ngài đã nói với bao nhiêu người?

Phó viện trưởng sửng sốt, sắc mặt lập tức ửng đỏ: Lời này, quả thực hắn không biết chính mình nói với bao nhiêu học sinh. Bất quá, khi các học sinh khác nghe được đều vô cùng cảm kích. Nhưng tiểu tử này...

- Khụ! Viện trưởng, ngài dùng cách này để khích lệ nhân tâm đã quá xưa rồi.

Lần sau nhớ hãy đổi cách khác!

Nghệ Phong thở dài, bước từng bước đi ra ngoài. Phía sau liền truyền đến âm thanh giận dữ của phó viện trưởng. Nghệ Phong nghe vậy, toàn thân bỗng nhiên lạnh run.

- Nghệ Phong, tên tiểu tử hỗn đản này, ta sẽ chỉnh chết ngươi!

Nghệ Phong cầm thẻ học sinh do phó hiệu trưởng cấp, tiếp đến thoáng nhìn bản kê khai học phí trong tay, hắn kích động chửi bới lung tung: Kháo, lão gia hỏa kia muốn cướp của hả? Một vạn kim tệ, số kim tệ này cũng đủ để hộ gia đình bình thường sống qua hai ba mươi năm. Mẹ kiếp, trước bản thiểu gia học đại học cũng không tốn nhiều như vậy. Trả thù, lão gia hỏa kia muốn trả thù ta.

Trong lòng Nghệ Phong âm thầm chửi bới tổ tông mười tám đời lão gia hỏa kia, thế nhưng cũng phải chấp nhận chuyện này. Đã vượt qua khảo nghiêm, dẫu sao cũng không vì một chút tiền mà bỏ cuộc giữa chừng.

Trong lòng Nghệ Phong thở dài một hơi, lại tiếp tục chửi bới lão gia hỏa kia, hắn suy tính làm thế nào để có thể kiếm đủ một vạn kim tệ?

- Nhị đệ! Tại sao đệ ở đây?

Khi Nghệ Phong đang nghĩ cách kiểm một vạn kim tệ, bỗng nhiên thanh âm Nghệ Lưu vang lên.

Nghệ Phong quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Nghệ Lưu nhìn hắn đầy nghi hoặc.

- Kháo, tại sao ta không thể tới đây, bản thiếu gia muốn đến đây ngắm cảnh không được ah!

Nghệ Phong trừng mắt liếc nhìn Nghệ Lưu nói.

- Ngắm cảnh? Tại sao đệ không nói đệ tới quét rác? Quả thực học viện Trạm Lam không để người ngoài vào trường.

Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong bàng ánh mắt coi thường, nói.

Nghệ Phong cười cười, dửng dưng nói:

- Vậy huynh nhìn ta giống người quét rác lắm sao!

Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt kinh ngạc, ngượng ngùng nói:

- Chuyện này... Quả thực đệ không đến quét rác chứ? Nhị đệ ah! Tuy ràng kinh mạch của đê bi đứt, thể nhưng đê cũng không thể khuất mình...

Nghệ Phong đảo mắt, không muốn đáp lại Nghệ Lưu, bước từng bước đi ra ngoài, trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ cách để kiếm ra một vạn kim tệ.

Nghệ Phong thoáng nhìn qua y phục của Nghệ Phong, hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ: Không biết nhị đệ bị chuyện gì đả kích. Rõ ràng tới học viện Trạm Lam quét rác, chẳng lẽ vì Thượng Quan Vũ Phượng nói hắn không thể vào học viện, hắn đành phải dùng cách này để vào học viện?

Nghệ Lưu thở dài một hơi, tới khi hắn chú ý tới mảnh giấy trên tay Nghệ Phong, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Đây là cái gỉ?

Nghệ Lưu đưa tay tiếp nhận mảnh giấy trên tay Nghệ Phong, nhìn lướt . qua chữ viết nhàn nhạt, thế nhưng hắn trừng mắt kinh hãi, nói:

- Giấy báo nhập học đặc biệt!

- Đây là giấy báo nhập học vào học viện Trạm Lam? Còn là trường hợp đặc biệt?

Nghệ Lưu trừng mắt nhìn Nghệ Phong, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.

- Trời ạ! Ta không nhìn lầm đấy chứ! Rõ ràng nhị đệ có thể lấy được giấy báo nhập học trong tay. Không ngờ còn là trường hợp đặc biệt? Chuyện này quá chấn động đi. Phải biết, người có thể đạt được giấy báo nhập học đặc biệt chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Nhị đệ, đệ hãy nói cho ta biết. Rốt cục kinh mạch của đệ bị đứt hay không?

Lúc này Nghệ Lưu cũng hoài nghi chuyện kinh mạch của Nghệ Phong bị đứt, mặc dù lúc đó vô số người tận mắt chứng kiến. Thể nhưng một người bị đứt kinh mạch có thể tiến vào học viện Trạm Lam, hơn nữa còn là trường hợp đặc biệt?

- Ai nói kinh mạch bị đứt không thể tu luyện, bản thiểu gia nói bản thiểu gia đẹp trai lay động thiên địa, các ngươi lại không tin!

Nghệ Phong liếc nhìn Nghệ Lưu thở dài.

Nghệ Lưu đứng ngây dại tại chỗ, hắn không chút phản bác. Sau một hồi lâu tâm tỉnh không thể bỉnh tĩnh trở lại: Từ khi nào người bị đứt kinh mạch có thể tu luyện?

Trước đây Nghệ Lưu nghĩ nhị đệ bị đứt kinh mạch mà vẫn còn sống đã là một kỳ tích nghịch thiên. Không ngờ hiện tai có thể tu luyện, chuyện này lại càng nghịch thiên. Bất quá, nếu như Nghệ Lưu biết Nghệ Phong bị đứt kinh mạch hơn ba lần, e là chính mình sè ngất xiu tại chỗ.

- Chuyện này... Nhị đệ! Đệ có thể nói ta biết hay không, có phải hiện tại thực lực của đệ rất mạnh?

Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong hỏỉ, trong đáy lòng âm thầm cầu khẩn: Tiểu tử này còn nghịch thiên hơn ta nghìn vạn lần. Nếu như là ta , có lẽ đã chết.

Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu bằng ánh mắt tà mị, nói:

- Huynh ngứa ngáy tay chân, muốn giao đấu cùng ta sao?

- Ngươi được sao? Ta đã là Sư cấp nhất giai!

Trong giọng nói của Nghệ Lưu có chút tự ngạo, đôi với chính mình trong vòng một năm đột phá đến Sư cấp, quả thực có thể dùng từ thần tốc để miêu tả. Đương nhiên, hiện tại hắn không biết có người trong vòng một năm từ phế nhân biến đổi thành Sư cấp.

- Ha ha! Sư cấp nhất giai! Thật mạnh ah!

Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu cười cười, trong khi Nghệ Lưu đang tự mãn, lập tức chuyển ngữ điệu:

- Bất quá, bản thiếu gia có thể dùng một tát đập chết huynh!

Nghệ Lưu vừa mới tươi cười tự mãn, nhất thời trên khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn lập tức cả giận nói:

- Ngươi đừng khoác lác, ta xem ngươi làm thế nào có thể dùng một tát đánh chết ta.

- Vậy hãy thử xem?

Nghệ Phong cười vô cùng tà ác, Nghệ Lưu thấy vậy liền thoáng rùng mình. Thế nhưng, dù thể nào đi nữa hắn cũng không tin thực lực của Nghệ Phong còn mạnh hơn chính mình.

- Thử thì thử. Đến lúc đó đệ đừng cầu xin ta tha mạng.

Nghệ Phong lại cười nói:

- Chuyện này huynh yên tâm, ta xuất thủ đây.

Nghệ Lưu gật gật đầu, con mắt nhìn Nghệ Phong đầy cảnh giác, đấu khí bắt đầu lưu chuyển trên tay.

Nghệ Phong cười cười, thở dài nói:

- Ta nói ta có thể dùng một tát đánh chết huynh, huynh phòng thủ cũng vô dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.