Mị Ảnh

Chương 522: Chương 522: Mỹ hoa




Chỉ là Nghệ Phong không rõ, sao nữ nhân này lại chạy đến nơi này? Chẳng lẽ nàng cũng vì linh khí sao?

Tuy nhiên, mỗi động tác của nàng khiến Nghệ Phong đánh mất ý tưởng này. Hắn chỉ thấy nữ nhân này giống như tiên tử hạ phàm, đi đến bên cạnh số một dược thảo, khuôn mặt dưới lớp khăn che lộ ra vẻ cao hứng.

Nghệ Phong nhìn về phía dược thảo phía trước. Đó là một đóa hoa tiên diễm tản mùi thơm nồng nàn. Nghệ Phong liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là mỹ hoa. Tuy rằng nó không phải đặc biệt hiếm có. Thật ra, nó cũng chỉ là dược thảo phụ trợ chế luyện một vài đan dược đặc biệt. Nghệ Phong đã từng dùng nó không ít lần để chế thuốc, đặc biệt khi chế luyện ‘ta yêu một cây sài ’, càng không thể thiếu được thứ này.

Nghệ Phong thấy vẻ cao hứng lộ ra trong mắt nữ nhân, hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ mỉm cười:

"Không ngờ nữ nhân này cũng muốn dược vật chế luyện ‘ta yêu một cây sài’? Bằng không căn bản không cần phải dùng tới mỹ hoa!”

Nghĩ vậy, Nghệ Phong cười rất quỷ dị: Thì ra tiên tử cũng có hứng thú này? Ha ha, cũng không biết người khiến nàng sùng bái, sẽ như thế nào!

Ngay lúc Nghệ Phong đang cười đầy tà ác, nữ nhân này lại cúi lưng muốn trực tiếp động thủ hái mỹ hoa. Nghệ Phong thấy thế không khỏi sửng sốt. Nữ nhân này lại trực tiếp lấy tay hái mỹ hoa. Chẳng lẽ nàng không biết mỹ hoa có hiệu quả thế nào? Tuy rằng hiệu quả không mạnh bằng ‘ta yêu một cây sài’, nhưng lại có thể khiến người nổi tính đào hoa, không thể khống chế được chính mình! Ha ha... Nơi này cũng không có nam nhân, khó trách được nữ nhân này lại nghĩ như vậy. Thú vị thật! Nghĩ vậy, Nghệ Phong liền cảm thấy chính hắn thực sự vô cùng tà ác.

- A...

Ngay lúc Nghệ Phong đang đợi nữ nhân này chạm đến mỹ hoa, bỗng nhiên nàng kêu một tiếng sợ hãi, ngay lập tức lùi về phía mặt sau mấy bước. Mà đúng lúc đó, mấy con rắn đang nhìn nàng.

Nghệ Phong sửng sốt. Lúc này hắn nhớ ra hiệu quả của mỹ hoa, cho nên các loài rắn cực kỳ ham thích đối với mỹ hoa. Bình thường xung quanh mỹ hoa nhất định có một con rắn. May mắn chính là, nữ nhân này tránh né rất nhanh. Nếu như bị những rắn kia đớp một cái, vậy cũng thật sự mất mạng chứ chẳng chơi. Thú vị, mỹ hoa có thể còn có thể ngăn cản xuân tình, nhưng những con rắn này lại là tổ tông của xuân tình!

Nghệ Phong nhìn thấy thân hình kiều diễm của nữ nhân này run rẩy, hắn không khỏi sửng sốt. Nữ nhân này đã dám đến nơi đây, vậy rõ nàng thực lực của nàng cũng không kém. Vì sao lại sợ những con rắn này như vậy? Chỉ cần một kiếm cũng có thể thu thập được!

Dường như nữ nhân này rất sợ rắn, nhưng lại không nỡ bỏ qua đóa mỹ hoa. Nàng run rẩy đứng tại chỗ, không dám có động tác gì khác.

Nhưng hắn không dám có cử động, cũng không có nghĩa là những con rắn này không dám cử động. Chúng trườn trên mặt đất, dần tiến sát về phía nữ nhân kia. Con rắn phun phì phì, cho dù là Nghệ Phong cũng có chút cảm giác run sợ. Bề ngoài của con rắn, đã khiến người người ta cảm thấy buồn nôn và sợ hãi!

Con rắn tiến tới gần nữ nhân. Nữ nhân kia giống như đã choáng váng, lại không biết lui về phía sau chạy trốn, nàng vẫn đứng yên tại chỗ.

- Phì...

Những rắn cũng sẽ không lưu tình, chúng nó trườn như bay về phía con mồi của nó. Chúng há to miệng, bay về phía nữ nhân định đớp!

- A...

Ngu Phi thấy mấy con rắn kia bay về phía mình, nàng phát ra tiếng kêu sợ hãi, con mắt cũng nhắm chặt, giống như sẽ chờ miệng rắn tới.

Thân thể mềm mại của Ngu Phi không ngừng run rẩy. Nhưng nàng đợi thật lâu, lại không trên người có cảm giác đau đớn bị cắn. Điều này cũng không khiến Ngu Phi ngừng run rẩy, ngược lại nàng càng run rẩy mãnh liệt. Thậm chí nàng hoài nghi có phải con rắn này đã đến dưới chân nàng hay không? Có phải nó chuẩn bị từ dưới chân nàng bò lên phía trên người hay không?

Cuối cùng Ngu Phi chịu không nổi áp lực này, nàng hơi hé mắt nhìn. Ngay lập tức, nàng thấy một thiếu niên với một nụ cười đầy tà mị đang đứng ở phía trước mặt nàng. Mấy con rắn đã khiến nàng vô cùng sợ hãi đang nằm mềm oặt trên mặt đất, đang bị hắn dùng kiếm mổ bụng.

Ngu Phi thấy vậy, tuy cảm thấy bất ngờ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nhìn mấy con rắn bị Nghệ Phong mổ bụng máu chảy đầm đìa, nàng lại không nhịn được có chút cảm giác không đành lòng.

- Cám ơn ngươi đã cứu ta!

Ngu Phi nhìn Nghệ Phong nói.

- Không cần, bản thiếu gia chỉ không nghĩ thấy một nữ nhân như hoa như ngọc và một con ma thú chơi trò nhân thú!

Nghệ Phong tùy ý đáp.

- Nhân thú? Đó là cái gì?

Ngu Phi rất nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không rõ từ nhân thú này là có ý nghĩa thế nào.

- A... Nhân thú, chính là giữa người và thú có mối quan hệ siêu hữu nghị. Từ này này ở Âu Mĩ quê hương ta rất thông dụng. Tuy nhiên bản thiếu gia hơi bảo thủ một chút, vì vậy tiền vệ gì đó vẫn chỉ học vừa tới.

Nghệ Phong rất khó giải thích, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nói vài câu như vậy.

- À!

Lông mày Ngu Phi nhíu lại càng chặt. Nàng nghe xong lại càng cảm thấy mơ hồ, tuy nhiên không tiếp tục hỏi, ngược lại nàng hỏi:

- Nghệ Phong, sao ngươi ở nơi này?

Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói:

- Vì sao ta không thể ở trong này. Đúng rồi, nàng biết nấu canh rắn không?

Nghệ Phong nói xong, hắn giơ giơ con rắn trong tay lên.

- A...

Ngu Phi nhìn con rắn đã bị Nghệ Phong lột sạch sẽ, nàng không nhịn được lui về phía sau hai bước, ra sức lắc đầu, ngay cả rắn nàng cũng không dám nhìn, sao có thể dám đi nấu canh rắn.

Nghệ Phong thấy Ngu Phi lắc đầu, hắn rất bất mãn nói thầm:

- Người ở đây vẫn ngu hơn ở đại lục. Ngay cả canh rắn ngon như vậy cũng không biết làm. Khụ, nếu nha đầu Mộng Nhiên ở đây thì tốt rồi. Chắc chắn nàng sẽ nấu được món canh ngon tuyệt.

Nghĩ vậy, Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ, lột lâu như vậy chẳng lẽ phải để lãng phí hay sao?

- Ngươi làm gì?

Ngu Phi thấy hắn rời khỏi, nàng la lớn.

Nghệ Phong trắng mắt nhìn Ngu Phi nói:

- Đương nhiên là rời khỏi đây. Nếu không chẳng lẽ bản thiếu gia và nàng ở đây tìm cách sinh hài tử sao?

- Ngươi...

Những lời này khiến sắc mặt Ngu Phi thoáng đỏ hồng, nhưng lập tức tâm tình nàng liền bình ổn một chút. Nàng đã sớm hiểu tính cách của Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong thật dè dặt nói:

- Có thể giúp ta một chuyện được không?

- Không thể!

Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi liền từ chối luôn.

- Ách...

Ngu Phi thật sự không ngờ được Nghệ Phong lại từ chối nhanh như vậy. Thậm chí nàng ngay còn chưa nói là cần hắn giúp việc gì.

- Nghệ Phong, vậy ngươi muốn thế nào mới có thể giúp ta?

Ngu Phi hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.