Mị Ảnh

Chương 537: Chương 537: Ném đá




- Ngươi nói gì vậy?

Ngu Phi nghe thấy Nghệ Phong nói như thế, nàng lại cảm giác hoảng hốt, không khỏi sẳng giọng.

Nghệ Phong mỉm cười, nhìn Ngu Phi nói:

- Nếu ta và nàng thật sự chết cùng nhau, hi vọng nàng đừng trách ta!

Ngu Phi nhìn bộ dáng Nghệ Phong dường như không giống với người đang nói đùa, bỗng nhiên nàng lắc đầu nói:

- Nếu thật sự sẽ như vậy, cũng là trời đã định trước!

Nghệ Phong nghe Ngu Phi nói những lời này, hắn lập tức liền mỉm cười, nhìn Ngu Phi nói:

- Cùng chết với nàng! Đây có tính là chết dưới hoa mẫu đơn không?

Nghệ Phong vẫn cảm thấy, hắn hẳn là nên nếm thử cảm giác chết dưới hoa mẫu đơn, đây đúng là một cơ hội tốt!

Ngu Phi chịu không nổi những lời Nghệ Phong nói, nàng lại quay đầu đi, không hề nhìn Nghệ Phong.

Nghệ Phong mỉm cười, cũng lơ đểnh, thoáng nhìn về phía hỏa liệt quả, kia trong lòng cũng có kế hoạch. Kỳ thật Nghệ Phong muốn dùng Hồn lực điều tra một chút xem nơi đó có linh khí hay không, nhưng cũng không dám dễ dàng điều tra, hắn sợ đến lúc đó trêu chọc ma thú bảo vệ kia! Đây cũng là nơi cũng duy nhất trên đỉnh núi này, hắn đã không điều tra. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không cho rằng ở đó sẽ có linh khí.

Nghệ Phong thấy thời gian gần đủ, hắn đi về phía vách núi đen nơi hắn vừa trèo lên nhìn qua một chút, phát hiện những người này đều tụ tập ở chân núi. Sau khi Nghệ Phong thấy vậy, không khỏi cười lớn. Tiếng cười cực kỳ âm hiểm, khiến Ngu Phi cũng không nhịn được trong lòng lại suy nghĩ, không phải hắn lại muốn làm chuyện xấu gì sao?

Những người đó xem Nghệ Phong đứng ở phía trên nhìn bọn họ, một đám đều vô cùng mừng rỡ, vội vàng trèo lên vách núi đen.

- Ha ha...

Nghệ Phong mỉm cười, nhìn khối đá lớn ở bên cạnh, thầm nghĩ: không biết tảng đá lớn đập vào các ngươi, sẽ thế nào đây?

- A...

Cùng với một tiếng hét thảm thiết, từng tảng đá hung hăng nện vào một đám người phía dưới. Óc trắng cùng với máu đỏ lưu thành một dòng thẳng tắp trên vách núi. Cùng lúc đó, thân người giống như cánh diều đứt dây, từ phía trên vách núi đen đập xuống. Khi đụng phải mặt đất, toàn thân đầm đìa máu tươi, nát thành mảnh nhỏ!

Trong đám người đang trèo lên sườn núi, bọn họ nhìn cảnh tượng Nghệ Phong đột nhiên ném đá xuống, tất cả đều hoảng hốt. Nhưng bọn họ nhìn lại về phía dưới, độ cao quá lớn khiến trong lòng bọn họ có chút run rẩy.

- Mọi người cẩn thận một chút. Đừng để đá lớn đập trúng!

Mạc Đương Gia cũng thật sự không ngờ được Nghệ Phong sẽ đột nhiên ra tay. Hơn nữa, khiến bọn họ ở giữa sườn núi, lên không lên được, xuống cũng không xuống được. Dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ khó có thể chống đỡ. Nhưng tại đây là vách núi đen hiểm trở, vốn đã phải thật cẩn thận. Hiện tại có đá lớn muốn nện vào bọn họ. Vậy bọn không phải đang rất nguy hiểm sao?

- Mọi người phân tán ra, đừng để hắn tập trung công kích!

Mạc Đương Gia hô to, mọi người vốn tụ tập cùng một chỗ lập tức liền phân tán ra, đều kinh hãi nhìn lên đỉnh đầu.

- Hừ, các ngươi tưởng rằng né tránh như vậy thì có tác dụng sao?

Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, lấy ra Tiêm Hổ Kiếm, đấu khí vận chuyển trên Tiêm Hổ Kiếm. Tay hắn không ngừng khua động. Một khối tảng đá lại hung hăng lao về phía dưới. Nghệ Phong hầu như cũng không xem phương hướng, tảng đá giống như mưa lao về phía vách núi đen.

- A...

Cứ có mọt tiếng hét thảm, lại có một thân người lao nhanh xuống phía dưới vách núi. Tảng đá đụng vào người đang treo mình trên vách núi, kéo theo máu thịt chảy dài xuống chân vách núi, có vẻ máu tanh tàn nhẫn không gì sánh được. Cường đạo bên cạnh thấy cảnh tượng như vậy, một đám trong lòng đều phát run, thậm chí có người sợ hãi trượt chân rớt xuống.

- Mọi người tăng tốc nhanh lên, xông lên chém chết tên tiểu tử kia!

Mạc Đương Gia biết, hiện tại điều có thể làm chính là mau chóng trèo tới đỉnh núi, bằng không bọn họ vẫn bị vây trong thế bị động.

Tuy rằng Nghệ Phong cách Mạc Đương Gia rất xa, nhưng hắn dùng khí lực toàn thân kêu lên, Nghệ Phong vẫn có thể nghe thấy. Hắn cười lạnh một tiếng, động tác trên tay nhanh hơn. Từng khối đá bị cắt ra như đậu hủ sau đó lại lăn xuống phía dưới, tốc độ không ngừng nghỉ, thậm chí còn nhanh hơn so với trước đó.

- A... A...

Từng tiếng kêu ai oán thảm thiết vang lên không ngừng. Nhưng tất cả điều này cũng không ngăn cản động tác của Nghệ Phong. Nghệ Phong vẫn múa Tiêm Hổ Kiếm rất nhanh. Tảng đá vốn là một khối rất lớn đã bị Nghệ Phong phá hủy. Đến khi hầu như không còn chút nào, Nghệ Phong xoay người đến một tảng đá khối rất lớn khác. Sau đó, hắn lại múa may từng kiếm như trước.

- Chết tiệt...

Mạc Đương Gia và mấy người đầu lĩnh không nhịn được tức giận mắng một tiếng. Nhìn số người bên cạnh dần dần giảm bớt, bọn họ đau đớn không gì sánh nổi. Đây chính là những tinh anh trong nhóm liên minh cường đạo của bọn họ. Nhưng khi treo mình trên vách núi đen, lại ngay cả đối mặt đánh với người ta cũng chưa đã tổn thất nhiều như vậy.

Nếu có lựa chọn, đám người Mạc Đương Gia tuyệt đối sẽ không trèo lên vách núi đen này. Nhưng tiểu tử này hết lần này tới lần khác ra tay với bọn họ ở giữa sườn núi, lên không thể lên, xuống không thể xuống, gần như thành bia ngắm cho tiểu tử này!

- Mọi người cố gắng di chuyển sau vật trở ngại!

Mạc Đương Gia hít một hơi thật sâu, phân phó với đám thủ hạ của hắn.

Nghệ Phong cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, tảng đá vẫn không ngừng lao xuống xuống. Biểu tình của hắn tập trung tới mức không gì sánh nhổi.

Ngu Phi đứng ở cách đó không xa, nhìn dáng người cao ngất của Nghệ Phong, nhìn khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tà mị. Nàng lại nhìn cường đạo phía dưới đang cố gắng chậm chạp chống đỡ hành động của hắn, nàng thoáng có chút hoảng hốt.

Một người đứng chắn vạn người khó qua, có thể nói chính là như vậy!

Ngu Phi liền lẳng lặng nhìn Nghệ Phong, không có bất kỳ động tác gì, cũng không bất kỳ suy nghĩ gì, nàng cứ lẳng lặng như vậy nhìn hắn.

Quần áo hắn khẽ lay động. Theo động tác của hắn, đá lớn không ngừng bay xuống. Giờ phút này, không thể nghi ngờ thiếu niên tao nhã này để lộ ra hào khí vạn trượng. Cho dù là nữ tử như nàng cũng có thể cảm giác được.

- A... A...

Cứ một tiếng kêu thảm thiết, chung quy lại có một người rơi xuống vách núi đen. Trong mắt Nghệ Phong nhìn thấy dường như không phải là người đang rơi. Hắn nghĩ cũng không khác gì ném dưa hấu. Đối với người vây giết hắn, Nghệ Phong chưa từng nghĩ sẽ lưu tình, cũng sẽ không quan tâm bọn họ chết thảm tới mức nào.

Nghệ Phong nhìn đám người vẫn không ngừng trèo lên phía này, những tảng đá hắn quẳng xuống càng nhanh hơn. Chẳng qua, những tiếng kêu thảm thiết lại giảm dần, đến cuối cùng đã không có một tiếng kêu thảm nào vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.