Nghệ Phong rất nghi hoặc vì sao Tam Hoàng tử trước khi đi còn nói một câu như vậy, thế nhưng vẫn gọi thị nữ đem lễ vật kia mở ra.
Nghệ Phong thấy vật ở bên trong, hắn hận đến nghiếng răng. Chỉ thấy bên trong hai hộp quà thật to là hai bình hoa. Mặt trên còn có vài vết nứt, vừa nhìn là biết hàng vỉa hè, phía trên lại còn phủ đầy bụi bặm nữa chứ!
Nghệ Phong hận đến nghiếng răng nghiếng lợi, hỗn đản này, uống nhiều nước trà thượng đẳng của mình như vậy, cư nhiên đưa hai bình hoa vỉa hè như vậy! Con mẹ nó, ngày hôm nay bản thiếu gia thiệt lớn rồi!
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn tâm tình, trong lòng tính toán, ngày sau nhất định phải tìm cách lấy trở về. Luôn luôn là người khác thua thiệt, sao có chuyện mình bị thua thiệt chứ!
- Thiếu gia. Làm sao bây giờ?
Thị nữ nhìn thấy sắc mặt Nghệ Phong khó coi, cả đám cố nén cười, nhẹ giọng dò hỏi:
- Đem vứt đi!
- Ách!
Thị nữ sửng sốt, thế nhưng vẫn ôm hai cái bình hoa này mang ra ngoài.
Chỉ là, thị nữ này cũng không vứt bình hoa này đi, nói thế nào cũng là đồ vật của Hoàng tử đưa cho, coi như là hàng vứt đi, nàng cũng muốn giữ lại. Vì vậy, thị nữ này đem hai bình hoa giấu ở trong phòng mình.
Nàng cũng thật không ngờ, hai cái bình hoa này về sau, lại trở thành truyền gia chi bảo của nàng!
…
Thời điểm Nghệ Phong và Tam Hoàng tử gặp mặt, vẫn là ở trong phủ đệ! Thậm chí ngay cả Kim Lâu cũng chưa từng đi qua một lần, phần lớn thời gian đều là ở trong dược phòng, Thiên Nghịch và Tử Âm đưa tới dược liệu vào trong dược phòng, phảng phất như không cách nào đủ. Đưa đến bao nhiêu, đều bị Nghệ Phong tiêu hao sạch sẽ, cái này làm cho Cuồng Hổ không khỏi líu lưỡi!
Trong lúc này, Tử Âm cũng mang theo Linh nhi tới vài lần, thế nhưng Nghệ Phong vẫn luôn ở trong dược thất, Tử Âm cũng không có nhìn thấy Nghệ Phong. Tử Âm chỉ phải ra sức chưởng quản Kim Lâu. Hiện tại Kim Lâu cũng dần dần đi vào ổn định, hơn nữa bởi vì trận chiến ấy của Nghệ Phong mang đến hiệu quả, toàn bộ đế đô bình tĩnh dị thường! Tử Âm đến quản cũng vui vẻ thanh nhàn, huống chi Nghệ Phong còn phân phó Cuồng Hổ giúp đỡ nàng, áp lực của nàng càng giảm bớt!
Tuy rằng thoạt nhìn Cuồng Hổ là một người thô lỗ, thế nhưng lại là một nhân tài, mặc kệ là quản gia của Nghệ Phong hay trưởng lão của Kim Lâu, hắn đều làm rất chu toàn!
Tuy rằng Cuồng Hổ trở thành nhân vật thứ hai của Tử Bang chỉ dưới Tử Âm, thế nhưng không ai không phục, người nghe nói qua trận chiến ấy, đều biết vị khách khanh trưởng lão này của bọn họ là Cường giả Vương Cấp! Cái này làm cho bang chúng của Tử Bang càng gia tăng lòng tin, ngay cả Vương Cấp cũng có, bọn họ sợ gì nữa chứ?
Tử Âm cũng không phải bề bộn nhiều việc, tuy rằng đến phủ đệ không được thấy Nghệ Phong, thế nhưng lại thường xuyên đến phủ đệ của Nghệ Phong ngồi một chút, thậm chí ở phủ đệ của Nghệ Phong muốn tìm cho mình và Linh nhi một phòng.
Đương nhiên, Tử Âm cũng gặp được Liễu Mộng Nhiên, Tử Âm cũng không biết thân phận của Liễu Mộng Nhiên, thế nhưng cái này cũng đồng dạng làm cho Tử Âm kinh ngạc không ngớt. Nữ nhân tuyệt mỹ diễm lệ như vậy, cư nhiên lại là thị nữ của Nghệ Phong. Chỉ là, Liễu Mộng Nhiên ôn nhu nhu thuận như vậy, phảng phất dường như cùng thế vô tranh. Tử Âm vừa nhìn đã thấy thích nàng.
Tuy rằng hoài nghi mục đích của Nghệ Phong, thế nhưng có một nữ tử ôn nhu nhu thuận như vậy chiếu cố Nghệ Phong, nàng cũng yên tâm rất nhiều!
Nữ tử như Liễu Mộng Nhiên, chính là vừa nhìn qua là thích, ôn nhu nhu thuận làm cho người khác yêu thương. Thậm chí trong lòng Tử Âm hung hăng mắng Nghệ Phong, nữ nhân như vậy, hắn vì sao lại sai sử như thị nữ chứ!
Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không biết bên ngoài diễn ra cái gì, hắn ngoài luyện đan chính là luyện đan, trong thời gian khôi phục thể lực lại nghiên cứu chất độc của Lam Lăng Hoa biến dị. Ngũ trưởng lão cho hắn độc điển, đã được hắn nghiên cứu gần hết.
Lúc này ở trong dược thất, tản ra khí tức đan dược nồng nặc, Nghệ Phong phảng phất không muốn dùng đan dược để khôi phục đấu khí trong cơ thể. Lăng Thần Quyết hầu như là không ngừng vận hành, điên cuồng tu luyện như vậy, Nghệ Phong cảm giác thực lực của mình cũng tăng lên khả quan. Thậm chí Nguyên Hồn cũng muốn đột phá.
Tình huống này, làm cho Nghệ Phong càng thêm chịu khó tu luyện, không cần luyện chế đan dược cho Quái lão đầu, cái này không thể nghi ngờ là giảm đi hơn phân nửa chuyện tình. Dù sao dược liệu này mình còn dùng không đủ.
...
- Liễu tỷ tỷ, Tiêu Dao ca ca đi nơi nào rồi?
Linh nhi liên tiếp tới nhiều ngày đều không thấy được Nghệ Phong, không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi.
Liễu Mộng Nhiên nhìn bộ dáng xinh xắn này của Linh nhi, nàng không khỏi ôm lấy Linh nhi từ trong tay Tử Âm. Nói đến cũng buồn cười, Linh nhi chưa bao giờ để người ngoài ôm, thế nhưng nhìn thấy Liễu Mộng Nhiên, lần đầu tiên nàng cho người khác bế.
- Linh nhi ngoan, chờ một chút ta làm món ngon cho muội ăn!
Liễu Mộng Nhiên nhìn Linh nhi chu cao cái miệng, chỉ phải an ủi nói.
- Uhm! Tiêu Dao ca ca xấu lắm! Sau này không thích hắn nữa! Hắn không muốn Linh nhi!
Oán khí của Linh nhi rất nặng!
Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên không biết vì sao Linh nhi gọi Nghệ Phong là Tiêu Dao ca ca, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm Linh nhi, nhẹ giọng an ủi. Lúc này mới làm cho Linh nhi bớt chút oán khí.
Tử Âm nhìn một màn này mỉm cười, trong lòng âm thầm nói, cũng không biết Nghệ Phong này từ nơi nào tìm tới thị nữ hoàn mỹ như vậy.
- Mộng Nhiên, nếu như sau này Nghệ Phong khi dễ ngươi, ngươi hãy nói cho ta! Ta sẽ làm chủ cho ngươi!
Tử Âm nhìn Liễu Mộng Nhiên nói.
Liễu Mộng Nhiên hướng Tử Âm thản nhiên cười, vũ mị động nhân, lúc này mới dùng thanh âm mềm mại nói:
- Thiếu gia sẽ không khi dễ ta!
Lời này vừa nói ra, làm cho Tử Âm ngạc nhiên, không rõ vì sao Liễu Mộng Nhiên bị Nghệ Phong tẩy não lợi hại như vậy. Lấy lý giải của nàng đối với Nghệ Phong, Nghệ Phong không khi dễ Liễu Mộng Nhiên thật đúng là kỳ tích.
Chỉ là, cũng chính bởi vì vậy, Liễu Mộng Nhiên mới được Nghệ Phong yêu thích. Nhớ tới tất cả thị vệ phủ đệ cung kính đối với Liễu Mộng Nhiên, Tử Âm cũng minh bạch Liễu Mộng Nhiên không đơn giản chỉ là một thị nữ mà thôi.
Thời điểm Liễu Mộng Nhiên và Tử Âm đàm luận về Nghệ Phong, Nghệ Phong rốt cục cũng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Nghệ Phong xuất hiện, nhất thời làm cho Linh nhi mừng rỡ như điên, từ trong lòng Liễu Mộng Nhiên giãy ra, thẳng tắp nhào vào trong lòng Nghệ Phong, hi hi hôn lên má Nghệ Phong, ngọt ngào kêu to vài tiếng Tiêu Dao ca ca, lúc này ở trong lòng Nghệ Phong. Nàng không còn nhớ mới vừa rồi oán hận Tiêu Dao ca ca như thế nào!