Mị Ảnh

Chương 1775: Chương 1775: Nghệ Phong tâm sự




- Ma Thánh! Chờ ngươi thật lâu!

Nghệ Phong vừa mới tới đỉnh Khủng Cụ sâm lâm, một thanh âm vang lên trong tai Nghệ Phong, Nghệ Phong nhìn Tiên Thánh ở trên ngọn núi cao nhất của Khủng Cụ sâm lâm, khẽ cười cười:

- Ngươi vội vã như vậy là sợ bị thua sao?

Tiên Thánh nói:

- Ai bại còn chưa nhất định. Bất quá, ta nghĩ bị thua nhất định là ngươi.

Nghệ Phong cười cười nói:

- Ngươi đối với mình thật đúng là có tin tưởng.

- Không phải có lòng tin, mà là nhất định!

Tiên Thánh nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong không nói mà cười cười, nhìn Tiên Thánh nói:

- Kỳ thật có đôi khi ta rất bội phục ngươi, một người xây dựng Tiên Cảnh lớn như vậy. Nếu là ta, khẳng định không làm tốt được như ngươi. Bất quá, rất đáng tiếc chính là, chúng ta từ mới bắt đầu đã đứng bên đối lập.

Tiên Thánh nghe Nghệ Phong nói, trầm mặc một hồi lâu mới đáp lại:

- Trong đương thời, người có thể khiến ta bội phục chỉ có một mình ngươi, dùng hơn ba mươi tuổi đầu có thể phát triển đến tình trạng sánh vai cùng chúng ta. Qủa thật là cổ kim có một. Cho dù là Tà Thánh, bản Thánh cũng chưa từng bội phục qua.

Nghệ Phong cười cười nói:

- Khi còn bé, thời điểm nghe chuyện xưa, ta luôn nghe được truyền thuyết về các ngươi. Ở trong lòng của ta, các ngươi là Thần cao không thể chạm. Cho tới bây giờ ta thật không ngờ qua, sẽ có một ngày ta phân cao thấp với Thần trong lòng mình. Bây giờ trở về cúi đầu suy nghĩ, thật sự cảm giác nhân sinh biến ảo. Hết thảy đều là bất tri bất giác đi đến bước này.

Tiên Thánh tự nhiên biết rõ địa vị của bọn hắn trong suy nghĩ người đời, coi như là Tiên Thánh, đồng dạng không ngờ qua trên phiến đại lục này sẽ có người siêu việt hắn. Chỉ là, đúng như Nghệ Phong nói, thế sự vô thường.

- Kỳ thật mà nói, Tiên Thánh, ta cũng không muốn đối nghịch với ngươi. Bởi vì ngươi không oán không cừu với ta. Có chỉ là lưỡng tông từ vạn năm kéo dài thành kẻ thù truyền kiếp mà thôi. Nhưng chúng ta đều minh bạch, hai người chúng ta đều lo lắng đối phương. Sự hiện hữu của ta uy hiếp được tồn vong Tiên Cảnh. Mà sự hiện hữu của ngươi, đồng dạng uy hiếp được người thân bên cạnh ta. Cho nên, dù cho chúng ta không có cừu hận, nhưng nhất định phải chiến. Dù cho ngươi đã từng được ta sùng bái như Thần.

Nghệ Phong thản nhiên nói.

Tiên Thánh nghe Nghệ Phong nói, hắn cũng trầm mặc. Đúng như Nghệ Phong nói, bọn họ không có cừu hận, chỉ là hai người lại không thể không thừa nhận bọn họ là địch.

Trong lúc Tiên Thánh trầm mặc, Nghệ Phong tự nhủ:

- Sống càng lâu, càng phát hiện kỳ thật nhân sinh không phải bản thân mình có thể định đoạt. Ha ha, lúc trước ta có một mộng tưởng rất buồn cười. Là hi vọng mỗi ngày tỷ túy kim mê, hoang dâm vô độ. Lúc ấy cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, nhưng thật không ngờ, thật sự có ngày này. Ba tháng vừa qua, đa số thời gian đều sống như vậy. Thực lực thật sự là thứ tốt, có thực lực, có thể làm được bất luận chuyện gì ngươi muốn làm. Nếu ta không có thực lực như vậy, cuộc sống như vậy khẳng định không làm được, thậm chí nữ nhân bên cạnh ta, không biết còn có thể ở bên cạnh ta cùng ta hoang dâm vô độ như vậy hay không? Không phải ta hoài nghi tình cảm của các nàng đối với ta. Mà là sự thật rất tàn khốc. Ta không có thực lực, cho dù các nàng muốn ở cùng ta cũng sẽ có cường giả nhớ thương vẻ đẹp của các nàng. Tỷ như Đế Ngạo Thiên Tiên Cảnh các ngươi, tỷ như đại lão Hạ gia …

Tiên Thánh nghe Nghệ Phong nói nhiều như vậy, không khỏi hỏi:

- Ngươi nói ta không phủ nhận, nhưng mà ngươi nói cho ta biết những chuyện này là có ý tứ gì?

- Năm đó Tà Thánh cũng là người phong lưu, hồng nhan vô số, chỉ là đến bây giờ có thể cùng hắn không quá ba người mà thôi. Ha ha, nhắc tới cũng buồn cười. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, ta mới bí quá hoá liều tự hủy kinh mạch. Nếu không có nguyên nhân này, ta sẽ không dám mạo hiểm như vậy.

Nghệ Phong nói ra.

- Bất kể là ai, nhất định cũng phải trải qua một màn này. Tuy Ma Thánh ngươi rất mạnh, nhưng mà tương lai nữ nhân của ngươi, đồng dạng phải vẫn lạc như thế.

Ngữ khí của Tiên Thánh trầm thấp. Rất hiển nhiên tử vong làm hắn xúc động rất lớn. Năm đó, nếu không phải là vì nguyên nhân như vậy thì đã không kiến tạo Trường Sinh bí cảnh. Cho dù cường hãn đến quán tuyệt thiên hạ, đồng dạng cũng bị thời gian xóa mờ.

Ngay cả Tà Thánh khống chế pháp tắc thời gian cũng chỉ có thể kéo dài tánh mạng nữ nhân của hắn, hơn nữa mỗi một lần đều phải trả giá thật lớn.

Trước mặt thời gian thiên địa, bọn họ đều là phàm nhân. Nhất định phải tử vong.

- Đúng vậy! Cho nên ta không cam lòng. Không cam lòng tử vong như thế. Người vì cái gì không thể Vĩnh Sinh, không thể mang theo thân nhân của mình ngao du thiên địa, cùng trở lại quê hương năm đó.

Nghệ Phong thản nhiên nói.

Tiên Thánh liếc nhìn Nghệ Phong, lập tức hít sâu một hơi nói:

- Đó là năng lực của Thần, độ cao đó không phải ta và ngươi có thể đạt tới. Đây là một thần thoại, trên phiến đại lục này chưa từng có người đạt tới cấp bậc kia. Duy nhất chỉ có một vị may mắn bước vào, cũng đã tự bạo mà chết, ai không biết thiên địa này căn bản không có tồn tại như vậy.

Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:

- Ta tin có! Ở quê hương của ta có rất nhiều thần thoại, lúc còn nhỏ ta nghe rất nhiều. Chỉ là, giờ phút này lại cảm thấy, tồn tại bực này không đơn giản chỉ là truyền thuyết. Cho nên, ta cũng muốn theo gót bọn họ, muốn vĩnh sinh bất diệt, cùng thiên địa đồng thọ.

Tiên Thánh trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, kinh hãi nhìn về phía Nghệ Phong nói:

- Ngươi muốn thành Thần?

Nghệ Phong cười cười nói:

- Vì cái gì không thể nghĩ? Ta cũng không tin, người trong thần thoại này, bọn họ trời sinh ra đã là Thần. Chẳng lẽ bọn họ không tu luyện sao? Bọn họ đã từng tu luyện thành Thần, vì cái gì Ma Thánh ta không thể trở thành Thần.

Tiên Thánh thở nhẹ một hơi, trong mắt tràn đầy kinh hãi, đối với hắn mà nói. Thành Thần là chuyện tình hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, mà hiện tại người trước mặt hắn lại có can đảm này.

- Ngươi không làm được.

Tiên Thánh hừ một tiếng nói:

- Tuy ngươi có Ngũ hành, nhìn như có một đường hi vọng đi vào Thần Cấp. Nhưng mà ai cũng minh bạch, Chí Tôn là đỉnh phong của thế giới này. Một ít hi vọng kia, chẳng qua là mây khói mờ ảo mà thôi.

- Không thử làm sao biết? Trước kia ta cũng từng nghĩ, bản Thánh vĩnh viễn không đạt được cấp độ như các ngươi. Chỉ là, không phải đã đi đến loại tình trạng này sao?

Tiên Thánh trầm mặc một hồi lâu, nhìn Nghệ Phong nói:

- Mặc kệ ngươi nghĩ cái gì. Chuyện không thể nào cuối cùng là không thể nào. Huống chi, cho dù có khả năng, hôm nay ngươi cũng phải vẫn lạc ở nơi đây. Thánh Thành, có một Tà Thánh là đủ rồi. Không thể lại nhiều thêm một Ma Thánh.

Nghệ Phong cười ha ha nói:

- Cũng được! Đã như thế, vậy ngươi giúp ta một tay a. Bản Thánh cũng rất muốn nhìn một chút, ngươi rốt cuộc là giết ta như thế nào.

- Ta sẽ để ngươi như nguyện.

Tiên Thánh nhìn Nghệ Phong, không biết một câu phía trước của Nghệ Phong là có ý gì. Chỉ là Nghệ Phong muốn thành Thần, khiến cho hắn cực kỳ hoảng sợ. Mặc dù hắn không tin Nghệ Phong có thể thành Thần, nhưng lại không kìm lòng được nổi lên sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.